Ở trước mặt bọn họ là một cái cầu đá rộng cỡ 10 cm, đầu này cách đầu kia của cầu cự ly 10 mét, mà dưới cầu đá là nham thạch đang cuộn trào nổi bọt khí. Cầu đá cực kỳ hiểm trở, hai đầu thì rộng, mà đoạn giữa thì khó khăn lắm mới tiếp nối được, có thể nghĩ, chỉ cần dùng sức một chút, nguyên cả cầu đá sẽ sụp xuống.
Toàn bộ không gian khoảng 50 mét vuông, trên đỉnh là chóp đá màu đỏ bén nhọn chọc ngược xuống giống như lưỡi dao sắc bén, dày đặc phủ đầy toàn bộ phần đỉnh, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố, làm da đầu run lên, cho dù nhóm người Kỳ Bạch không có chứng sợ hãi sự dày đặc mà thoạt nhìn cũng cảm giác nổi da gà muốn khẩn cấp chui ra. Mà ở mũi nhọn của chóp đá có chất lỏng màu vàng không ngừng nhỏ giọt xuống, rơi vào nham thạch phía dưới đáy.
Nơi này nhiệt độ rất cao, cho dù trên người Kỳ Bạch có một tầng khoảng cách bảo hộ hắn không bị nhiệt độ cực nóng ảnh hưởng, thế nhưng từ cảnh tượng không khí vặn vẹo hắn cũng biết nhiệt độ nơi này đến tột cùng cao cỡ nào.
“Nhiệt độ nơi này cao hơn nhiều những chỗ khác, có lẽ là vì nham thạch dưới đáy, tôi nghĩ, chúng ta hẳn nên đến vị trí trung ương.” Vương Mặc Nhiên nói ra ý nghĩ của mình, xem mọi người đều không có phủ định hắn suy đoán, tiếp tục nói, “Căn cứ theo lời người Vọng Thủy thành, hai loại năng lượng trên đảo này là tương khắc, có thể triệt tiêu lẫn nhau. Mà từ hoàn cảnh vị trí của chúng ta, năng lượng này hẳn là thuộc tính hỏa, mà chỗ Vọng Thủy thành đến, chính là thuộc tính băng.” Nói rồi, ánh mắt gã càng ngày càng sáng, năng lượng thuộc tính hỏa, cũng chứng tỏ dị năng giả thuộc tính hỏa có thể hấp thu, mà chỗ này cũng chỉ có gã mới là dị năng giả thuộc tính hỏa, tình huống đối với gã rất có lợi.
“Trước khi chúng tôi lấy được năng lượng, tôi nghĩ chúng ta phải bàn vấn đề phân chia năng lượng một chút!” Vương Mặc Nhiên nói ra ý đồ của mình.
Bách Lý Như Nguyệt khinh thường nhìn gã một cái, hắn ta vẫn luôn khinh thường Vương Mặc Nhiên, người này bề ngoài thoạt nhìn vô hại, trong lòng lại đen thui. Hắn ta lấy roi dài quấn trên thắt lưng xuống, vung vào không trung, chỉ thấy ‘ầm’ một tiếng, con rắn điện màu tím bò lên roi, phát ra tiếng xuy xuy, không khí chỗ roi dài quật đến đều như bị ngăn cách ra.
“Bàn cái gì, cường giả vi tôn, hết thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện!”
Vương Mặc Nhiên gật đầu, ngón giữa tay phải đẩy đẩy kính trên mũi mình, “Lời tuy là thế, nhưng muốn phân chia thế nào thì vẫn cần ra điều lệ.”
Bách Lý Như Nguyệt cười nhạo một tiếng, không chút khách khí bình luận, “Kẻ xấu khoái tác quái!”
Mặt Vương Mặc Nhiên lập tức đen sì, lại nói thực ra y cũng không xấu, ngược lại bộ dáng tao nhã, càng hiếm có là trên người gã có một loại phong độ của người trí thức, rất dễ gần.
Việt Phong lúc này cũng đứng dậy, “Ta ngược lại thấy im lặng là vàng,” Ánh mắt hắn như có chút như có như không liếc liếc nhìn Việt Kha, trong mắt là khinh thường, “Nếu để mấy kẻ không có tư cách ngồi bàn chính chiếm ưu thế, Việt gia ta là người đầu tiên không chấp thuận!” Tuy rằng không chỉ tên nói họ, thế nhưng kẻ có mắt đều nhìn ra được hắn nhằm vào ai.
Có mấy thủ hạ tính tình nóng nảy của Việt Kha nhịn không được, phản bác các kiểu như ‘Nói ai vậy…’‘Lặp lại lần nữa’, trong đó giọng Tiền Hải là vang dội nhất.
“Ta xem chính là có người thực lực bản thân không bằng ai, hâm mộ ghen tị hận, kẻ không có tư cách ngồi bàn rốt cuộc là ai còn chưa nói được đâu!” Lời này ý tứ châm chọc hàm xúc cho dù là ai đi nữa đều có thể nghe hiểu.
Việt Phong lập tức nổi giận, ánh mắt như dao soạt soạt phóng qua Việt Kha, hiển nhiên tất cả ghen ghét đều ở trên người y, “Quả nhiên vật họp theo loài, kẻ đê tiện thì có thế nào cũng không đổi được bản chất dơ bẩn.” Hắn từ trước đến này luôn coi việc mình có huyết mạch người Việt gia mà tự hào, cho rằng Việt Kha tuy rằng cũng chảy dòng máu của Việt gia, thế nhưng lại là đê tiện.
Người phía sau Việt Phong còn chưa kịp khuyên bảo đã nghe được hắn cuồng ngôn như thế, quả thực là tức muốn điên. Việt Viễn năm nay 50 tuổi, là một dị năng giả hệ kim cấp 8, lần này được phái đi theo Việt Phong bảo hộ hắn, kì thực là ngăn cản khi Việt Phong làm chuyện ngu ngốc, chỉ là lão không ngờ Việt Phong lại ngu đến như vậy.
Việt Kha cho dù có không thân thiết với cùng Việt gia như thế nào, thì trong thân thể y vẫn còn huyết thống của Việt gia, chính là người của Việt gia. Cho dù y không muốn, lần này y được lợi cũng chứng tỏ Việt gia được lợi, Việt Phong lại không lấy đại cục làm trọng, ngược lại tranh chấp không nể nang, quả thực là muốn làm lão tức chết.
Kỳ Bạch coi Việt Kha là người của hắn, lúc này nghe Việt Phong nói như thế, sắc lạnh như muốn đòi mạng người trong mắt bắn ra bên ngoài. Hắn cười lạnh một tiếng, trào phúng nói, “Gia giáo của Việt gia, ngược lại khiến tôi mở rộng tầm mắt, lại đi so sánh với cả kẻ đê tiện quả thật là đáng chê cười!”
Việt Viễn giữ chặt tay Việt Phong một phen, cảnh cáo nhìn hắn một cái, sau đó nét mặt già nua phủ đầy nếp nhăn lộ ra vẻ tươi cười với Việt Kha, “Tam thiếu gia, mọi chuyện đều là hiểu lầm, lần này lão gia tử muốn lão đi cùng Đại thiếu gia là muốn giúp đỡ cậu!”
Kỳ Bạch không chút khách khí phản bác, “Tôi lần đầu tiên thấy giúp đỡ lại là đối địch mọi lúc mọi nơi đó, Việt gia thật đúng là không bình thường a, xem ra không học ngữ văn cho đàng hoàng rồi, ngay cả ý nghĩa giúp đỡ cũng không hiểu, nên trở về bồi dưỡng lại đi!” Ngữ khí mang khí thế bức người.
Khuôn mặt già nua của Việt Viễn trầm lại suy sụp, thô thanh nói, “Tên nhóc này là ai, đây là vấn đề nội bộ của Việt gia bọn ta, xin chớ nhiều lời.”
Kỳ Bạch thoáng nhướn mày, quay đầu ôm Việt Kha cắn một miếng, bởi vì vấn đề chiều cao mà chỉ cắn đến cằm Việt Kha, song thế cũng đã đủ.
Hắn đắc ý nhìn Việt Viễn, nói, “Lão nhìn xem cho rõ nhá, tôi cũng là người Việt gia.”
Việt Viễn đỏ mặt, râu như sắp dựng đứng lên, “Thật sự vớ vẩn, một nam nhân, sao lại có thể sánh đôi cùng Tam thiếu gia?”
Kỳ Bạch cười tủm tỉm nhìn lão, vô tội nói, “A nha, chẳng lẽ ngài không biết, hiện tại nam nam yêu nhau mới là chủ đạo a, lão tiên sinh lão thật sự là quá lạc hậu!”
Việt Viễn vung tay áo, cả giận nói, “Vớ vẩn, cho dù Tam thiếu gia đồng ý, lão gia tử, còn có bọn ta sẽ không đồng ý, muốn tiến vào cửa Việt gia sao, nằm mơ!”
Đề tài đến tận đây, không biết đã lạc tơi phương trời nào.
Việt Kha giữ chặt Kỳ Bạch còn muốn nói thêm, nhìn Việt Viễn nói, “Đây là lựa chọn của ta, cho dù là ông nội có đến đây, cũng không thay đổi được nửa phần!”
Việt Viễn vô cùng đau đớn, “Tam thiếu gia, cậu sao lại có thể sa đọa đến thế a!”
Kỳ Bạch trợn trắng mắt nhìn trời, thích nam nhân mà là sa đọa a?
Vương Mặc Nhiên bên cạnh bị lơ lên tiếng, “Đề tài của chúng ta, không phải hẳn là phân chia năng lượng sao?”
Đúng nhỉ! Nghe thế mọi người liền kéo lại suy nghĩ.
Việt Kha hỏi, “Vậy anh định phân chia thế nào?”
Vương Mặc Nhiên cười, “Chúng ta nơi này tổng cộng có bốn bên, theo lý thuyết nên chia làm bốn, thế nhưng Việt Đại thiếu gia xuất lực nhiều nhất, hẳn nên được phần lớn nhất, cho nên tôi nghĩ, Việt Đại thiếu gia lấy ba phần, bảy phần còn lại ba bên bọn tôi chia, mọi người thấy thế nào?”
Cách chia này của gã ngược lại để Việt Kha chiếm tiện nghi, thế nhưng, cho dù gã tán thành, có người sẽ không tán thành.
Việt Phong nhảy ra đầu tiên, hắn cười lạnh nói, “Dựa vào cái gì mà nó được phần lớn nhất? Ta của Việt gia, Mặc Nhiên anh của Vương gia, còn có Như Nguyệt cậu của Bách Lý gia, có ai không so được với nó nào? Nó có năng lực chiếm phần lớn nhất?”
Việt Kha nói, “Ta có năng lực chiếm phần lớn nhất hay không, anh không phải đã dùng thân thể của mình thể nghiệm qua rồi sao?”
Việt Phong lập tức liền đỏ mặt, Việt Kha nói cái gì trong lòng hắn biết rõ ràng, đó là chuyện năm năm trước thời điểm Việt Kha ngồi lên vị trí Quân bộ tướng quân, hắn cũng không phục như vậy, sau đó lại bị y đánh ngã, ở nhà nằm dưỡng nguyên một tháng. Sau đó, lòng vốn đã ghi hận với Việt Kha càng hận y đến tận xương tủy.
Nhìn hắn như vậy, Việt Kha không mềm lòng, lạnh lùng nói, “Ta vẫn biết anh rất ngu ngốc, thế nhưng nếu để lão gia tử biết anh lại làm chuyện ngu đần, anh nói xem, ông ta sẽ làm gì?”
Thời điểm Việt Phong nghe y nói ba chữ ‘Lão gia tử’ này, nhiệt huyết xông lên đầu liền bị một gáo nước lạnh quét sạch.
Đúng vậy, lão gia tử vốn luôn bất mãn với hắn, lần này đi đã nói với hắn phải giúp đỡ cái tên tiện nhân Việt Kha này, nếu như để ông biết mình chẳng những không giúp y, ngược lại còn đối địch với y khắp nơi, đến lúc đó, bản thân cũng không có trái ngọt nào.
Nghĩ vậy, Việt Phong hừ lạnh một tiếng, không phản bác nữa.
Bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn tất nhiên phân rõ.
Việt Kha lại nhìn Bách Lý Như Nguyệt, “Như vậy Như Nguyệt cảm giác thế nào?”
Bách Lý Như Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Tôi không thành vấn đề!”
Kỳ Bạch cười tủm tỉm nói, “Như vậy vấn đề phân phối sẽ vui vẻ quyết định như thế, Vương thiếu gia không hổ là anh em tốt của Việt Kha!” Ánh mắt hắn nhìn Vương Mặc Nhiên có chút cảm kích.
Vương Mặc Nhiên cười, nói, “Vốn chính là Việt Đại thiếu gia xuất lực nhiều nhất, chúng ta lại sao lại không biết xấu hổ chiếm tiện nghi chứ?”
Kỳ Bạch ý vị thâm trường cười, “Nếu nghĩ như vậy, tất nhiên là tốt nhất!”
Vương Mặc Bạch thản nhiên cười, trong chớp nhoáng cúi đầu trong đôi mắt kia chợt lóe một tia âm trầm. Gã nói như vậy cũng đã liệu trước Việt Phong sẽ không đáp ứng, chỉ là không ngờ Việt Phong lại vô dụng như thế, đã vậy còn thỏa hiệp quá dễ dàng, sớm biết thế gã đã không kỳ vọng cao với hắn.
Vương Mặc Nhiên suy nghĩ cái gì Kỳ Bạch không biết cũng không phải biết, hắn không chán ghét tử hắn cho dù của mình thiện tâm đại phát, khiến ngươi nếm thử ăn trộm gà bất thành cảm giác.
“Nếu phân chia xong rồi, chúng ta hiện tại nên nghĩ biện pháp lấy được năng lượng!” Nói đến đây, Bách Lý Như Nguyệt cười nhạo, “Còn chưa biết lấy được hay không, mấy người tự tin ghê nhỉ!”
Việt Kha khoác chéo hai tay quanh ngực, nói, “Trước tiên, ta muốn nói, thủ hạ của các người phải hoàn toàn nghe lệnh của ta, đây là điều kiện của ta!”
“Cái gì?” Việt Phong thất thanh, không nể mặt nói, “Mày nghĩ mày là ai?”
Vương Mặc Nhiên nhíu mày, không đồng ý, “Việt Đại thiếu gia, không phải tôi không tin anh, nhưng bất luận là ai cũng đều có tư tâm, tôi đem tính mạng thủ hạ giao cho anh, nếu anh biến họ thành con tốt hy sinh thì làm sao? Anh chớ trách tôi, chỉ là tôi phải chịu trách nhiệm đối với tính mạng của họ!”
Việt Kha gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng không có nghĩa y sẽ từ bỏ, “Ta cũng là muốn tốt cho mọi người, năm bè bảy mảng sẽ chỉ tạo thành thương vong vô nghĩa. Ta cũng không cưỡng cầu, nếu các người tin tưởng ta thì giao cho ta. Ta đã nói như vậy, thì chuyện các người lo lắng sẽ không xảy ra.”
Vương Mặc Nhiên nói, “Nếu bọn tôi không đáp ứng, thì tính sao?”
Việt Kha nói, “Đây chỉ là một lựa chọn, chúng ta là quan hệ hợp tác, người của mình tự mình làm chủ, chỉ là hi vọng khi các người gặp nạn thì đừng có chối bỏ.”
Y nói lời này, sắc mặt bọn người Vương Mặc Nhiên liền có chút khó coi, nói như thế chỉ con kém không tuyên bố rõ ràng ‘Ta không tin các ngươi’ nữa thôi.
Bách Lý Như Nguyệt dẫn đầu tỏ thái độ, “Tôi không có ý kiến.”
Vương Mặc Nhiên cũng thỏa hiệp, “Được rồi, tôi tin tưởng năng lực của Việt Đại thiếu gia!”
Việt Phong mặc dù có chút bất mãn, bị Việt Viễn nhìn chằm chằm cũng chỉ biết không tình nguyện gật đầu.
Việt Kha nói, “Ấn theo tình hình, năng lượng lớn nhất có khả năng đang tồn…”
“A!”
Việt Kha nói được một nửa, một tiếng tiếng kêu đột ngột vang lên. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng người bị lôi kéo rất nhanh vào nham thạch, sau đó khi gần rơi vào nham thạch đột nhiên lại bị quăng lên giữa không trung. Lúc này, mọi người mới phát hiện tại cổ chân hắn bị một cọng dây leo màu đỏ cuốn lấy.
Chỉ thấy từ kẽ củ mấy chóp đá trên đỉnh không biết từ khi nào chui ra vô số dây leo màu đỏ mảnh khảnh, đong đưa như có sinh mệnh, thoạt nhìn tựa như vô số con rắn màu đỏ đang khè ra khè vào lưỡi, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm. Màu sắc dây leo cùng chóp đá trên đỉnh không khác mấy, rải rác trên thân có vài miếng lá cây màu đỏ.
Mà người bị cuốn lấy kia, bị treo giữa không trung quăng đến quăng đi.
“Thanh Nham!” Có người thất thanh nói, rất hiển nhiên, đó là tên người bị bắt.
Thanh Nham bị chổng ngược đầu, dây leo cuốn lấy hắn đột nhiên vung rồi buông hắn ra, không còn trói buộc, cả người Thanh Nham nhanh chóng rớt xuống, sau đó lại khi sắp rơi vào nham thạch lại bị nắm kéo lên, cứ lặp lại như thế.
Kỳ Bạch nhíu mày nói, “Chúng nó rõ ràng là đang đùa giỡn!”
Việt Kha gật đầu, đột nhiên kêu, “Thạch Xuyên, Hồng Hoa!”
Hai người đi tới, đó là một nam một nữ, đều mặc đồ xanh, nam tuấn nữ tiếu, thoạt nhìn giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Kỳ Bạch còn chưa hiểu nguyên nhân Việt Kha gọi hai người này, Thanh Nham bị cuốn lấy kia đột nhiên hành động.
Khi bị cuốn lấy nâng đến giữa không trung hắn đột nhiên hét to một tiếng, “Thạch Xuyên!” Sau đó tay phải hắn xoay chuyển một thanh đao nhỏ sáng bức người xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, lập tức hắn vặn vẹo thân thể, tay phải giương lên, dây leo cuốn lấy hắn liền bị cắt thành hai, nhưng đồng thời cả người hắn cũng bắt đầu rơi xuống.
Cùng lúc đó, Thạch Xuyên, Hồng Hoa hai người đột nhiên ngồi xổm xuống chống hai tay, trước người bọn họ, vô số dây leo màu lục không biết tên bắt đầu mọc ra, sau đó nhanh chóng quấn cùng một chỗ phóng về phía Thanh Nham, vừa vặn tiếp được người.
Mà dây leo trên đỉnh cũng đuổi sát theo Thanh Nham, cọng dây leo thô kệch, thế nhưng mũi nhọn tại ngọn lại hình mũi khoan, thoạt nhìn cực kỳ không xứng, thế nhưng độ sắc bén lại không ai nghi ngờ. Bọn họ lúc này mới kinh hoàng nhận ra, thứ ban đầu bọn họ cho là nham thạch lại chính là thứ dây leo này.
Vô số dây leo đánh về phía Thanh Nham, thoạt nhìn giống như là hàng ngàn hàng vạn mũi tên nhọn phóng tới.
Thanh Nham vững vàng dừng ở trên dây leo mà hai người Thạch Xuyên, Hồng Hoa tạo ra, không hề tạm dừng, lao về phía đoàn người Kỳ Bạch.
Mà lúc này, Việt Kha lại hạ mệnh lệnh, “Quý Ca Nhân, Tề Hiểu Đạt!”
Hai nam nhân đi lên trước, một người quỳ một gối, từ trên lưng lấy cung tiễn xuống, lắp cung; còn người kia khom lưng ôm người đằng trước vào trong ngực, hai tay khoát lên cánh tay người trước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi tên, trong mắt phút chốc chợt lóe một luồng sáng màu bạc.
Đồng thời, tên bắn ra!
Giống như sao băng, mũi tên trực tiếp bắn vào thân dây leo màu đỏ đuổi sát Thanh Nham, sau đó mũi tên màu bạc đột nhiên bộc phát ra ánh sáng màu bạc, quét đến chỗ nào, vô số dây leo trực tiếp phát ra tiếng xèo xèo vì bị ăn mòn, kết quả tạo thành là giữa một đống lớn dây leo màu đỏ xuất hiện một mảnh sáng.
Nhân cơ hội này, Thanh Nham nhanh chóng chạy trên dây leo tráng kiện kia tới.
Hết thảy kể lại thì rất chậm, thế nhưng thời gian lại không quá vài phút, khiến Kỳ Bạch đại khai tầm mắt.
“Những người này thật là lợi hại!” Kỳ Bạch thấp giọng tán thưởng.
Việt Kha tuy rằng không nói, thế nhưng được người yêu của mình khen ngợi nào có ai mất hứng? Khóe miệng của y không khỏi vểnh vểnh lên, cúi đầu nói với Kỳ Bạch, “Sức mạnh hợp tác vĩnh viễn là mạnh nhất, chỉ cần khiến sức mạnh của bọn họ kết hợp hoàn mỹ cùng nhau, đó chính là khủng bố!”
Kỳ Bạch tán đồng gật đầu.
Thanh Nham đi tới, trên mặt có chút xấu hổ, Việt Kha không nói, chỉ là vỗ vỗ vai của hắn.
Việt Kha lại gọi Hoa Hạ đến, nói, “Có thể cảm giác được vị trí năng lượng không?”
Hoa Hạ gật đầu, ngửa đầu chỉ vào đỉnh phủ đầy dây leo màu đỏ, “Em cảm giác được, năng lượng tồn tại ở chỗ đó!” Hơn nữa, nguồn năng lượng đó rất mãnh liệt.
“Sếp, em thấy, nguồn năng lượng đó không thích hợp cho năng lực giả, nó rất mãnh liệt, năng lực giả vốn đã dễ mất khống chế, nếu hấp thu nó, tình cảnh thất khống chỉ sợ sẽ tăng lên!”
Việt Kha gật đầu, không nói gì. Cảm quan của y sâu sắc hơn nhiều so với những người khác, y tất nhiên là cảm nhận được năng lượng mãnh liệt dao dộng trong không khí, khiến người ta nôn nóng, càng khiến sức mạnh trong cơ thể y có chút không thể khống chế.
“Cho dù năng lực giả không thể dùng, thế nhưng chúng ta cũng có dị năng giả!” Việt Kha cuối cùng nói.
Ý của y rất rõ ràng, hiển nhiên năng lượng giành được se dùng cho các dị năng giả khác.
“Sếp…”
“Sếp…”
Nghe y nói như vậy, người dưới trướng y rất cảm động, đều là mấy hán tử thô kệch, giờ phút này lại đỏ hốc mắt.
“Khóc sướt mướt giống mấy bà thím ấy!” Việt Kha nhíu mày trách mắng, “Chẳng qua chỉ là chút năng lượng, mấy cậu thành cái dạng này, quả thực rất dọa người!”
Chẳng qua chỉ là chút năng lượng?
Lời này khiến đoàn người Vương Mặc Bạch muốn hộc máu, cái gì gọi là chẳng qua chỉ là chút năng lượng? Phải biết trong thời đại cường giả vi tôn này, năng lượng chứng tỏ thực lực, mọi người nằm mơ cũng muốn mình có thể có được năng lượng, y lại nói nhẹ bẫng như thế, như là nguồn năng lượng này chẳng qua chỉ là cỏ dại ven đường, chỉ cần muốn tùy tiện liền có thể hái, điều này làm cho đám người Vương Mặc Bạch không thể tưởng tượng nổi.
Còn người của ba người Vương Mặc Bạch, lại là hâm mộ ghen tị hận với thủ hạ của Việt Kha. Đó là năng lượng a, thủ lĩnh của bọn họ tùy ý cho như vậy, bọn tôi cũng muốn lắm lắm a!
Hâm mộ ghen tị hận!
Thủ hạ của Việt Kha cảm giác được ác ý từ bốn phương tám hướng, lại đắc ý nâng nâng cằm. Có một thủ lĩnh như vậy, không thể nào không đắc ý.
“Được rồi!” Việt Kha đánh gãy suy nghĩ của bọn họ, “Dây Lửa tập kích đến đây!”
Chỉ thấy Dây Lửa từ kẽ hở trên đỉnh giống như mũi tên nhọn phóng về phía họ.
Việt Kha đầu tiên lệnh dị năng giả thuộc tính thổ cùng dị năng giả hệ kim lấy cầu đá làm móng chế tạo ra một cái lớp chắn ngăn trở toàn bộ nham thạch phía dưới, như vậy khi đối mặt với Dây Lửa bọn họ không cần lo lắng nham thạch phía dưới.
“Hai dị năng giả thuộc tính thổ lưu lại, những người còn lại đi cùng ta!“
Y rút ra trường kiếm bên hông, dẫn người vọt vào đám Dây Lửa. [Lời tác giả: không biết vì sao, tui nghĩ đến mấy Bát Lộ quân trong chiến tranh kháng Nhật kia giơ đao lên kêu một tiếng: Xung phong!] (Bát Lộ quân là tiền thân quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc)
Dây Lửa là một loại thực vật sinh trưởng ở những nơi cực nóng, chúng có màu sắc như lửa, ngọn bén nhọn, bên trong chưa thuốc tê độc tố các loại, sinh vật bị đâm trúng toàn thân sẽ tê dại, sau đó sẽ bị đâm xuyên tim.
Người ở đây đều có kinh nghiệm phong phú, Dây Lửa bọn họ đã từng gặp, nguyên nhân chính yếu là Dây Lửa sẽ kết xuất một loại kết tinh màu đỏ, bên trong chứa nguyên tố hỏa rất mạnh, đối với dị năng giả thuộc tính hỏa rất hữu dụng. Mà hiện tại, bọn họ rất rõ ràng, Dây Lửa này căn bản không giống loại bọn họ gặp trước kia, đây rõ ràng là biến dị.
Dây Lửa vẫn có độc tố như cũ, thế nhưng lại thêm tính ăn mòn, mũi nhọn màu đỏ của nó chứa chất lỏng có tính ăn mòn mãnh liệt, hơn nữa vô cùng cứng rắn. Chính yếu là, bị chặt đứt Dây Lửa sẽ trong nháy mắt tuôn ra chất lỏng màu vàng, rơi xuống trên người lập tức sẽ nhanh chóng ăn mòn cơ thể.
“A!”
Một đại đao chém ngang qua Dây Lửa, chất lỏng màu vàng phun mạnh trên mặt nam nhân kia, hét thảm một tiếng, nam nhân lập tức bụm mặt ngã xuống. Từ kẽ tay, chỉ thấy trong giây lát, trên mặt nam nhân đã có thể thấy được xương trắng lành lạnh, cực kỳ thảm thiết.
Trị liệu sư chờ ở một bên lập tức tiến lên trị liệu, nhưng cũng chỉ có thể kéo chậm tốc độ ăn mòn, không thể chữa trị.
Kỳ Bạch cùng dị năng giả thuộc tính thổ canh giữ ở phía sau, thấy tình hình mày không khỏi nhíu chặt.
“Tại nơi Dây Lửa sinh trưởng có lẽ sẽ có dược có thể trị độc tố của nó!” Kỳ Bạch âm thầm cân nhắc, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trên.
Mãi đến khi cổ hắn trở nên đau đớn khó nhịn, hai mắt vụt sáng, rốt cuộc phát hiện thứ dược kia, “Việt Kha, hạt tròn màu đỏ kết xuất trên thân Dây Lửa chính là dược giải độc!”
Việt Kha đang nghiến nát Dây Lửa đồng thời nghe được lời Kỳ Bạch nói, y ngẩng đầu, thị lực tốt khiến y rất nhanh phát hiện thứ Kỳ Bạch muốn. Dưới chân đạp mạnh hơn, cả người ygiống như đạn pháo bắn ra, nhanh chóng nhảy lên giữa không trung, đồng thời tay phải giương lên, cắt xuống thứ yêu cầu, lại nhanh chóng thu hồi vào trong không gian.
Cũng không phải trên thân tất cả Dây Lửa đều kết xuất loại hạt đỏ này, tốc độ Việt Kha rất nhanh, chưa đến vài phút, đã hái được một lượng lớn hạt đỏ. Không chỉ y, những người còn lại cũng nghe thấy Kỳ Bạch nói, không chút do dự thu thập hết hạt đỏ mà mình nhìn thấy, sau đó đưa đến chỗ Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch từ hậu phương đã chạy tới tiền tuyến, trước người hắn đã chồng được một đống hạt đỏ như ngọn núi nhỏ. Hắn lấy một nồi lớn, bỏ hồng châu vào trong, nói một dị năng giả sức mạnh dằm nát, sau đó lại dùng dị năng lấy dược tính ra.
Làm như vậy thật ra là bởi vì quá nhiều hạt đỏ, hắn thấy như vậy cũng có lẽ sẽ giảm bớt thời gian hắn phải tiêu phí, mà sự thật cũng đúng vậy. Tuy rằng hồng châu bị vỡ dược tính có chút tổn thất, thế nhưng cũng không còn cách nào.
Để người đem giải dược chế tạo ra bôi lên vết thương, nhìn độc tính ăn mòn bị tiêu trừ, Kỳ Bạch lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Miệng vết thương không còn độc tính, trị liệu sư rất nhanh đã chữa trị xong. Mà Kỳ Bạch cũng đem dược vật có thể nhanh chóng khôi phục sức khỏe bên trong không gian cống hiến ra, phương thuốc này là Chu lão cung cấp, hắn chỉ chịu trách nhiệm chế tạo, thế nhưng hiệu dụng lại ngay lập tức.
Có dược này, người bị thương ban đầu rất nhanh khôi phục thể lực, lại vọt lên.