Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 68




Cho dù trong lòng thế nào cũng không phục Việt Kha, thế nhưng Vương Mặc Nhiên vẫn nuốt xuống không cam tâm trong lòng, đi theo.

Hiện tại, mình còn cần dựa vào Việt Kha, thế nhưng, một ngày nào đó, sẽ có một ngày mình sẽ vượt qua Việt Kha!

Vương Mặc Nhiên hai tay nắm chặt, trong lòng yên lặng nghĩ.

Kỳ Bạch tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua Vương Mặc Nhiên đằng sau, phát hiện gã trừ ban đầu biểu cảm có chút cương ngạnh ra, hiện tại đã khôi phục ấm áp bất ngờ, cho dù là phát hiện mình nhìn gã, còn tặng lại cho hắn một tươi cười hữu hảo.

Yên lặng thu hồi tầm mắt, Kỳ Bạch nói khẽ với Việt Kha nói, “Vương Mặc Nhiên, có thời gian, tất sẽ thành một đối thủ khó nhằn!” Một người có thể nhẫn nhịn kẻ địch, là đáng sợ nhất.

Việt Kha nói, “Không cần lo lắng, có thời gian, không chỉ gã trưởng thành, anh cũng trưởng thành. Chỉ cần thực lực của anh mạnh hơn, gã sẽ làm không được cái gì!”

Trong giọng nói của y có tự tin vô cùng.

Kỳ Bạch trong lòng âm thầm kiêu ngạo đồng thời cũng có chút nóng vội, “Anh đừng chủ quan, chó biết cắn người sẽ không sủa, thực lực là trọng yếu, thế nhưng một kẻ có tâm kế, cho dù không có thực lực, cũng không thể xem nhẹ!”

Việt Kha vỗ vỗ đầu hắn trấn an, nói, “Yên tâm đi, anh tự có sắp xếp!”

Kỳ Bạch nhìn y như vậy cảm thấy khẽ thả lỏng, nhưng đáy lòng vẫn âm thầm quyết định bản thân sau này phải chú ý Vương Mặc Nhiên hơn. Nhìn gã như vậy rõ ràng là hâm mộ ghen tị hận với Việt Kha, sự ghen tị, thường thường sẽ thúc đẩy người ta làm ra chuyện khó lường.

Một đường trầm mặc, mãi cho đến khi đến được đích.

“Nơi này chính là chỗ máy cảm ứng được năng lượng mạnh nhất!” Mạc Kỳ nói.

Việt Kha đột nhiên kêu, “Hoa Hạ!”

“Có mặt!” Một giọng âm vang hữu lực đáp, ở đội ngũ trật tự phía sau trung một người chạy ra, sau đó đứng vững trước mặt Việt Kha. Tư thái vẻ mặt người đó, không chút nào không tỏ vẻ cậu ta là một quân nhân.

Hoa Hạ là một thiếu niên dáng người thoáng gầy, bề ngoài rất phổ thông, da màu tiểu mạch, thu hút chú ý của người khác nhất chính là một đôi mắt rất sáng, tròn vo, như là mắt mèo vậy.

Việt Kha hỏi cậu ta, “Nơi này năng lượng phản ứng thế nào?”

Hoa Hạ nhắm mắt lại, trên mặt biểu cảm cực kỳ chăm chú. Sau một lúc lâu, cậu ta mở mắt ra, thân mình thẳng tắp, lớn tiếng đáp, “Thưa sếp, nơi này năng lượng phản ứng mãnh liệt hơn nhiều so với phía Bắc, cho dù tìm được, chỉ sợ cũng không dễ thu phục, đây chính là nguyên nhân người Vọng Thủy thành lựa chọn bên kia!” Phải biết, càng là năng lượng mãnh liệt, càng dễ bị thương tổn.

“Có điều,” Hoa Hạ dừng một lát, lại nói, “Tuy rằng năng lượng phía bắc kia khá là ôn hòa, thế nhưng lại cho em cảm giác có chút băng lãnh, bộ dáng rất kỵ người, chỉ sợ lại càng không dễ thu phục!”

Việt Kha như có chút đăm chiêu, lại hỏi, “Có thể cảm giác được vị trí của năng lượng không?”

Hoa Hạ gật đầu, “Được, năng lượng này, hẳn là ở ngay dưới đất nơi chúng ta đạp chân lên đây, máy cảm ứng năng lượng của Vọng Thủy thành vẫn có chút tác dụng!” Nói đến đây, trên mặt cậu ta lộ ra biểu cảm rất khinh thường, miễn miễn cưỡng cưỡng. Rất hiển nhiên, trong lòng cậu ta, đối với máy cảm ứng năng lượng cũng không mặn mà lắm.

Việt Kha lệnh dị năng giả thuộc tính thổ đào đất lên, dị năng giả thuộc tính thổ kia cực kỳ tri kỷ, không phải trực tiếp đào một cái hố, mà là khống chế bùn đất làm ra một cái thang đất đi xuống phía dưới.

Đột nhiên, sắc mặt dị năng giả thuộc tính thổ kia trở nên đỏ bừng, mọi người còn chưa phản ứng kịp, cả người đã ngã vật ra đất.

Việt Kha vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống của người kia, khi tay y chạm đến da đối phương, từ kẽ tay một nhiệt độ nóng hực trực tiếp làm bỏng tay y ra một bọt nước. Đối với điều này, sắc mặt Việt Kha vẫn không hề thay đổi.

“Sao vậy?” Kỳ Bạch nhìn thần sắc y có chút không đúng, vội vàng hỏi.

Giữa hai hàng lông mày của Việt Kha gồ lên một tầng nếp uốn, thản nhiên nói, “Chết rồi!”

Cái gì?

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ, sau đó mọi người nhìn nhau.

Vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại chết đột ngột như vậy?

Kỳ Bạch ngồi xuống, vươn tay định kiểm tra tình trạng người kia. Trong khoảng thời gian ở cùng Chu lão hắn cũng học một ít, không biết có thể giúp đỡ hay không.

Tay hắn còn chưa chạm đến người kia, lại bị Việt Kha chộp lấy tay, “Đừng đụng!”

Kỳ Bạch ngẩn người, sau đó chú ý tới bọt nước trên đầu ngón tay y, “Đây là…” Nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện lá cỏ màu lục phía dưới người kia đã trở nên sém vàng, như vậy, giống như là bị nướng qua mức cực nóng.

Việt Kha kéo hắn đứng lên, khẽ cau mày, sắc mặt trầm ngưng.

“Việt Đại thiếu gia, xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Vương Mặc Nhiên có chút không tốt hỏi.

Việt Kha nhíu mày nói, “Tạm thời còn chưa biết xảy ra chuyện gì!” Nói xong, y cho dù không cam tâm tình nguyện, cũng phải kêu, “Kỳ Bạch!”

Ở thời đại này, Tây y đã sớm bị đào thải. Có trị liệu sư tồn tại, thứ như bác sĩ tồn tại cũng tất nhiên không thể quan trọng gì, vài năm trước khi an toàn của mọi người vẫn còn là vấn đề, mấy vị bác sĩ không chịu bảo hộ kia đã sớm chết đến không thể chết thêm. Mà trung y, tuy rằng còn tồn tại, thế nhưng trên thế giới cũng không có quá mười người, cho dù cuối cùng mọi người cũng ý thức được tầm quan trọng của những người này, nhưng những người đã chết thì không sống lại được.

Trong nhóm người bọn họ, chỉ có Kỳ Bạch được học cùng Chu lão, có thể kiểm tra thi thể một chút, cho dù Việt Kha có đau lòng, cũng không thể không để hắn làm. Hơn nữa, hắn cũng vì muốn cho những người khác xem, hắn đây, không phải là kẻ vô dụng.

Nghe y gọi, Kỳ Bạch cũng không dong dài, hạ thấp người hai tay bắt đầu sờ soạng trên người kia. Ngón tay hắn thon dài, đụng tới thân thể người kia lại nổi lên một đám bọt nước khó coi, hắn vẫn mặt không đổi sắc. Điều đó khiến những người còn lại nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Trong khoảng thời gian này, Kỳ Bạch được Việt Kha nuôi có da có thịt, trên mặt có thêm chút mập mạp, sắc đỏ ửng, khí sắc rất tốt. Những người khác nhìn da nhẵn thịt mềm của hắn, dọc theo đường đi đều được Việt Kha bảo hộ kỹ lưỡng, cho dù bọn họ không nói ra miệng, nhưng chính là có vài phần khinh thị đối với hắn.

Kỳ Bạch tuy rằng không rõ Việt Kha vì sao lại gọi hắn đến kiểm tra thi thể, thế nhưng hắn rất thích khi có thể giúp đỡ Việt Kha.

Theo động tác của hắn, kết quả cũng từ trong miệng hắn được báo ra:

“Tinh thần lực người này khô kiệt, hơn nữa đại não bị trùng kích, cho dù không chết, tỉnh lại cũng là một người ngây ngốc.” Nói rồi, tay hắn rơi xuống bụng người kia, trong mắt lại chợt lóe một tia khiếp sợ, “Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, biến mất? Không, hẳn là bị hòa tan, cũng không đúng, hòa tan hẳn là cũng có còn thứ sót lại, nhưng dưới này lại trống trơn, chẳng lẽ thật sự biến mất?” Hắn thấp giọng thì thào.

Chờ khi kiểm tra người kia hoàn tất, Kỳ Bạch đứng lên, Việt Kha lập tức thật cẩn thận cầm lấy tay hắn đặt lên tay mình, nhìn thấy kia vài cái bọt nước lớn trên đó, ánh mắt gần như là muốn bắn thủng đám người kia.

Mà đối với cảnh Việt Kha sắc mặt thì không chút thay đổi, thế nhưng nhất cử nhất động đều lộ ra bộ dáng đau lòng, mọi người tuy rằng biết y thích Kỳ Bạch nhưng vẫn soạt soạt ngã ngửa.

Người này, mà là Đại thiếu gia lạnh lùng như băng kia sao?

Đối với ánh mắt nóng cháy của mọi người, Kỳ Bạch cực kỳ thản nhiên, tùy ý Việt Kha nắm tay hắn, cười tủm tỉm ân ái, ngoài miệng nói cho mọi người kết luận mình cho ra, “Lục phủ ngũ tạng người này, hẳn là bị cực nóng thiêu thành tro tàn, hơn nữa đó còn là việc chỉ trong nháy mắt!”

Sau đó lại bồi thêm một câu, “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, bất quá tôi cho rằng suy đoán này rất đáng tin!”

Nói xong, Kỳ Bạch cũng không xem bọn họ có biểu cảm gì, nói với Việt Kha, “Em đi tìm chút dược thảo xử lý chỗ bị phỏng, anh muốn đi cùng không?”

Việt Kha gật đầu, phân phó Mạc Kỳ để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó cùng Kỳ Bạch rời đi.

Trên đảo nhiệt độ không khí thích hợp, rất nhiều dược thảo sinh trưởng tại đây, hơn nữa còn vô cùng tốt. Trong vòng vài ngày, Kỳ Bạch cũng đã hái rất nhiều dược thảo đặt ở trong không gian, mà dược thảo trị phỏng hắn cũng có, chỉ là có vài chuyện hắn phải thảo luận cùng Việt Kha một chút, bởi vậy mới nói thế.

Lấy dược thảo hiện cần ra, Kỳ Bạch vận dụng dị năng lấy tinh hoa ra sau đó tiến hành dung hợp. Trước kia Kỳ Bạch chỉ có thể dung hợp một hai dạng dược thảo, thế nhưng hiện tại hắn lại có thể dung hợp năm loại, mà dược trị vừa vặn chính là năm loại dược thảo.

Hai tay của hắn nổi lên vầng sáng nhũ màu trắng, thoạt nhìn tựa như trị liệu sư thi triển dị năng, thế nhưng Việt Kha biết không phải vậy. Ánh sáng của Kỳ Bạch thuần túy hơn nhiều, cho y cảm giác cực kỳ bình thản, so với trị liệu sư có thể làm cho y bình tĩnh hơn.

Năng lực giả theo sự đề cao thực lực bọn họ cũng càng ngày càng không thể điều khiển bản thân, mà sức mạnh của trị liệu sư thì có thể làm cho bọn họ giữ bình tĩnh, lần đầu tiên gặp Kỳ Bạch y lại đưa theo Quý Tuyết vô dụng kia cũng chính là vì nguyên nhân này.

Dị năng của Kỳ Bạch đã đạt tới cấp 4, tốc độ thăng cấp chỉ có thể dùng hai chữ kinh hãi để hình dung. Hắn lấy ra một phần tinh hoa dược thảo trước, phần lấy ra này đã là toàn bộ dược tính của thảo dược, sau đó khống chế dị năng bao lại, phân ra một tia tinh thần lực khống chế. Xử lý xong gốc dược thảo đó, hắn lại theo cách cũ bào chế xử lý chỗ dược thảo còn lại, cuối cùng bắt đầu tiến hành dung hợp.

Năm phần chất lỏng màu lục bị vầng sáng màu trắng bao lấy lơ lửng trong không trung, cho dù không phải lần đầu tiên thấy, trong lòng Việt Kha cũng nhịn không được sợ hãi than.

Muốn đồng thời dùng tinh thần lực khống chế năm phần dược thảo, chuyện này đối với tinh thần lực là gánh nặng không nhỏ, Kỳ Bạch uống dịch khôi phục tinh thần lực trước, lúc này mới bắt đầu giai đoạn cuối cùng. Dung hợp Dược thảo cũng không phải một chuyện dễ dàng, có những dược thảo dược tính không hợp, hắn phải tìm kiếm một điểm cân bằng, khiến các dược thảo dung hợp được. Kỳ Bạch nếm thử hai lần, hủy hai phần dược thảo, cuối cùng, lần thứ ba mới làm ra được dược trị phỏng.

Việt Kha nhìn hắn chế dược cho mình, vết thương bị chất lỏng màu lục nhỏ lên, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại nhanh chóng, trong chớp mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, quả thực so với dị năng còn tốt hơn.

“Kỳ thật, chút tiểu thương ấy, dùng dị năng của trị liệu sư sẽ đơn giản hơn!”

Kỳ Bạch, “Em thích làm vậy!”

Quả thật, dị năng của trị liệu sư tuy rằng không phải vạn năng, thế nhưng chỉ chút bỏng nhỏ như vậy, chỉ cần hơi thi triển dị năng là đã có thể chữa trị, nào cần Kỳ Bạch lãng phí tinh thần lực với cả thể lực, còn tiêu phí thời gian.