Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 57




Kỳ Bạch thả Tư Đạc xuống, đứng dậy đi mở cửa. Người tới ngoài dự kiến của hắn, là Vương Lạc đã lâu không thấy, bên người Vương Lạc là Bắc Đường Ngự cao lớn.

“Vương Lạc…” Kỳ Bạch có chút kinh ngạc, từ khi Vương Lạc đến ở chỗ Bắc Đường Ngự hai người họ đã thật lâu không gặp lại, Kỳ Bạch có đôi khi cũng sẽ nhớ tới cậu, thế nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ tới gặp.

Bản thân chiếm cứ thân thể bạn tốt của cậu, Kỳ Bạch chỉ cần thấy cậu thì sẽ nhớ tới nguyên thân kia không biết ở đâu rồi. Có lẽ đối phương bởi vì mình mà biến mất, cũng có lẽ hắn vào trong thân thể của mình.

Kỳ Bạch tự nhận mình không phải người tốt, thế nhưng chuyện hại mạng người này hắn chưa từng làm, hiện tại có lẽ có một người bởi vì mình mà mất đi tính mạng, trong lòng Kỳ Bạch luôn sẽ áy náy. Điều này cũng khiến hắn không biết nên làm sao đối mặt với Vương Lạc, nhưng nhìn thấy thiếu niên mỉm cười với mình, hắn lại cảm giác bản thân quá mức ích kỷ.

Nơi xa lạ này, mình tốt xấu gì còn có một Việt Kha quen thuộc, nhưng cậu ấy thì không có ai cả.

“Vương Lạc!” Kỳ Bạch nghiêng người cho họ tiến vào, đóng cửa lại hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”

Vương Lạc đi theo phía sau hắn vào trong, đáp, “Bởi vì đã lâu không gặp anh, lại đây thăm! A, anh có khách sao?” Cậu nghe thấy được từ phòng khách truyền đến tiếng nói.

“Đúng vậy, vừa vặn anh giới thiệu cho mọi người biết nhau!”

Vương Lạc mắt lộ tia hâm mộ, “Thật tốt a, Thạch Đầu, năng lực giao tiếp của anh hơn em nhiều đó, hiện tại đã kết giao được bạn bè!”

Bắc Đường Ngự nhắm mắt theo đuôi cậu, chỉ là trầm mặc nghe hai người bọn họ nói chuyện. Lúc này nghe ngữ khí Vương Lạc có tia hâm mộ, không khỏi sửng sốt.

“Có anh không phải đủ rồi sao?” Một đôi tay đáp lên vai cậu, Bắc Đường Ngự cúi đầu ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói.

Vương Lạc bị động tác thân mật của người kia làm cho thân thể cứng đờ, đỏ mặt lên, đôi mắt càng căng thẳng nhìn Kỳ Bạch, sợ bị hắn thấy.

“Ưm!” Không biết làm sao trả lời Bắc Đường Ngự, cậu chỉ còn biết hàm hồ từ này.

Bắc Đường Ngự nghiêng đầu nhìn, đột nhiên nói, “Cậu ta không phải bạn tốt của em sao? Lần sau khi nhàm chán thì tìm cậu ta chơi đi!” Nói xong, cũng không đợi cậu phản ứng, hắn lướt qua lập tức đi về phía phòng khách.

Vương Lạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mừng như điên, “Anh, ý của anh là…”

Bắc Đường Ngự trong lòng bất đắc dĩ thở dài, có lẽ là bởi vì quan hệ hai người họ ngay từ đầu đã bất bình đẳng, cho nên Vương Lạc đối với  hắn luôn thật cẩn thận, hơn nữa đem bản thân hoàn toàn để xuống địa vị thấp nhất, tựa như vật phụ thuộc vào hắn vậy. Mình không yêu cầu cậu ấy đứng ở trong nhà, nhưng chính cậu ấy lại không đi ra ngoài một bước, lấy thái độ ôn hòa nhu thuận đối với mình.

Bản thân muốn cũng không phải như vậy a, có đôi khi, hắn cũng mong người kia phản bác mình một chút. Được rồi, hắn thật sự đang tự tìm ngược đó.

Kỳ Bạch vừa rồi cũng chú ý tới động tác thân mật của hai người, nhưng Vương Lạc không nghĩ da mặt hắn đủ dày, bởi vậy hắn cũng làm bộ như không phát hiện.

Hôm nay Vương Lạc mặc áo sơmi màu trắng, khuôn mặt vốn vàng như nến đã trở nên trắng nõn, trên mặt cũng hơi đẫy đà, đã có chút da thịt, thoạt nhìn nhanh nhẹn ngoan ngoãn. Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này cậu sống không tệ.

Hơn nữa, từ thái độ Bắc Đường Ngự, đối với Vương Lạc cũng có tình cảm, điều này làm cho Kỳ Bạch yên tâm hơn. Hắn có cảm tình với Vương Lạc, tất nhiên hi vọng cậu sống tốt.

Hai người đi vào phòng khách, biểu cảm kích động trên mặt Vương Lạc còn chưa hoàn toàn thu hết. Nhìn thấy một nhà ba người Triệu Đức Nam, hơi có chút ngượng ngùng.

“À, tôi giới thiệu một chút, đây là Vương Lạc bạn tốt của tôi!” Kỳ Bạch giơ tay ôm chặt vai cậu, giới thiệu mọi người lẫn nhau, “Đây là Triệu Đức Nam, kia là Tư Quận bạn đời của anh ấy! Ờ, còn Việt Kha thì cậu biết rồi!”

“Chào mọi người, rất vui được gặp!” Vương Lạc rất lễ phép chào hỏi.

“Chào cậu, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy bạn bè Kỳ Bạch đấy!” Triệu Đức Nam cười nói.

Trên mặt Vương Lạc phủ đầy kinh hỉ, ‘Lần đầu tiên nhìn thấy bạn bè’, không nghi ngờ gì nữa, ý của những lời này khiến cậu rất cao hứng.

“Còn em, còn em nữa!” Cậu nhóc béo kia bị bỏ qua bắt đầu tìm kiếm cảm giác tồn tại, dùng sức kéo ống quần Vương Lạc, “Ca ca, em tên Tiểu Đạc!”

Vương Lạc bật cười, khom lưng xoa xoa đầu đứa trẻ, cười nói, “Chào em, Tiểu Đạc, anh là Vương Lạc, rất vui được gặp em!”

“Em cũng rất vui khi gặp ca ca!” Tư Đạc giọng non nớt mà đầy mặt nghiêm túc nói, người xem xung quanh bật cười một trận.

Đợi mọi người ngồi xuống, Kỳ Bạch định đến phòng bếp lấy chút đồ ăn, lại bị Việt Kha đè vai.

“Em cùng họ ở đây nói chuyện đi, anh đi lấy!” Không cho hắn cơ hội phản bác, Việt Kha lập tức liền đến phòng bếp.

“Này!” Kỳ Bạch chỉ còn biết trơ mắt nhìn bóng dáng y, sau đó nhịn không được mím môi cười. Chờ hắn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt trêu chọc của mọi người.

Kỳ Bạch da đủ dày, cũng không ngượng ngùng.

Tư Quận nói, “Show ân ái chết nhanh đó, chưa từng nghe sao?”

“Cái đó thì thật đúng là chưa nghe qua!” Kỳ Bạch ném cho người kia một cái lườm dài, nói, “Hơn nữa anh là kẻ không có tư cách nói lời này nhất!” Mỗi ngày show ân ái không phải hắn cùng Việt Kha, mà là anh ta cùng Triệu Đức Nam nhá.

Tư Quận cười đắc ý,“Đương nhiên, cái đó chứng tỏ tôi cùng Tiểu Nam tình cảm tốt!”

Kỳ Bạch cũng là cười, phản bác, “Tôi cùng Việt Kha cũng là tình cảm tốt, tôi thấy anh rõ ràng chính là ghen tị!”

“Ghen tị?” Tư Quận giơ chân, không phục, nói, “Ai ghen tị? Cậu cùng Việt Kha tình cảm mà được  như tôi cùng Tiểu Nam tình cảm á? Đừng có mơ!”

“A!” Kỳ Bạch cười nhạo một tiếng, “Tôi thấy là anh đang nằm mơ đi!”

Hai người ánh mắt chạm nhau, điện quang bắn ra bốn phía.

Vương Lạc nghẹn họng nhìn trân trối, còn Triệu Đức Nam thì hết nói nổi luôn.

Chỉ có chút vấn đề ‘tình cảm tốt’như vậy, mà cũng có thể nháo lớn được sao? Bọn họ nên nói gì bây giờ?

Việt Kha bưng hoa quả cùng thức ăn đi ra, thấy hai người giằng co cũng không ý kiến. Để đồ lên trên bàn trà, y đi đến bên người Kỳ Bạch ngồi xuống.

Tư Quận thấy Việt Kha, rất tự nhiên dời đôi mắt ‘trợn trừng’ đang đấu cùng Kỳ Bạch. Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn sợ Việt Kha.

Cũng không còn cách nào, hai người bọn họ đều trong Quân bộ, hơn nữa quân hàm của Việt Kha còn cao hơn so với Tư Quận, tuy rằng không phải thủ hạ binh của Việt Kha, thế nhưng, nếu y muốn lợi dụng công báo thù riêng gì đó, Tư Quận thật đúng là không có biện pháp.

Không còn cách nào a, hồi tưởng đến trước kia, đều là huyết lệ a!

Nếu không phải đã nếm qua cái hố sâu đó, hắn tuyệt đối sẽ không tin Việt Kha thế mà lại là một người lợi dụng công báo thù riêng, rõ ràng thoạt nhìn công chính vô tư như vậy!

Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc đấu này, lấy Kỳ Bạch thắng lợi chấm dứt.

“Nghe nói anh bị Quân bộ đình chức?” Ánh mắt Bắc Đường Ngự rơi xuống Việt Kha, ngữ khí không chút cảm xúc.

Việt Kha gật đầu, “Quân bộ cấp cao đã sớm xem tôi không vừa mắt, giờ thật vất vả mới có một cơ hội, tất nhiên sẽ không coi nhẹ mà bỏ qua cho tôi như vậy!”

Tuy nói hiện tại là thiên hạ cường giả vi tôn, thế nhưng thế lực Quân bộ lại hay là do mấy mọi người tộc chưởng khống chế, người cấp cao gần như đều là người của mấy tộc này. Việt Kha làm tướng quân, đã sớm bị mấy nhà kia nhớ thương rồi, ai cũng đều muốn đổi người trong nhà đi làm vị trí tướng quân này. Việt Kha tuy rằng là người Việt gia, thế nhưng lại là thân thiết không đủ đối với Việt gia, thừa xa cách, Việt gia tất nhiên sẽ không giúp y, thậm chí còn lửa cháy thêm dầu, tốt nhất có thể đem tướng quân này đổi cho một người Việt gia khác đi làm, một kẻ có thể để cho bọn họ khống chế tốt hơn. Bất quá, nếu địa vị Việt Kha có thể dễ dàng lay động như vậy, thì hiện tại y đã không ở trong này!

Khóe miệng nhếch lên tia tươi cười mỉa mai, Tư Quận thản nhiên nói, “Con người vô cùng đặc biệt ham hố đối với quyền lực. Hiện tại ngay cả an toàn cũng không bảo đảm, bọn chúng đã bắt đầu tranh đoạt quyền lực!”

“Việt Đại thiếu gia, anh không lo lắng anh bị ghẻ lạnh, cứ vậy mà an vị một đời?” Tư Quận trêu tức hỏi.

Việt Kha cầm một quả Bắc Đẩu mà Kỳ Bạch thích bóc vỏ cho hắn, nghe vậy ngay cả chân mày cũng không động, nói, “Chuyện đó không thể xảy ra!” Ngữ khí bình tĩnh, dường như y đã nắm giữ hết thảy ở trong tay.

“Trong mấy gia tộc kia thực lực mạnh nhất là Bách Lý gia, thần bí nhất là Tề gia a, Việt gia cùng Vương gia cũng không phải ngồi không! Vị trí tướng quân này bất luận là gia tộc nào ngồi vào, chứng tỏ sẽ bị ba gia tộc kia đối địch. Vị trí này là một củ khoai nóng phỏng tay, muốn ăn, bọn chúng cũng ăn không vô. Trừ phi trong bốn gia tộc có một thế lực đem tướng lĩnh áp chế ba phe còn lại, bằng không cho dù bọn chúng có bất mãn bao nhiêu đối với việc tôi làm tướng quân, cũng sẽ không thay thế được tôi!”

Bắc Đường Ngự cương ngạnh kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nét cười không thành công mấy, “Thế nhưng bọn họ lại quên, anh không phải một con rối để cho bọn họ thúc giục, mà là một con báo! Lần này không nắm chắc thời cơ, lần sau anh sẽ không cho bọn chúng cơ hội nữa!”

Kỳ Bạch nhận lấy quả Bắc Đẩu, cắn một ngụm, giương mắt nhìn Bắc Đường Ngự, cười nói, “Vậy, ngài Bắc Đường là định đi mật báo sao?”

Nghe vậy, Vương Lạc lập tức có chút căng thẳng, lo lắng nhìn Bắc Đường Ngự.

Bắc Đường Ngự nhìn thoáng qua Vương Lạc, nói, “Ta mừng còn không kịp!” Mừng cái gì, mọi người không nói trong lòng cũng biết rõ ràng.

Vương Lạc lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bắc Đường Ngự dừng một lát, ngay sau đó lại nói, “Bất quá, ta che giấu cho Việt Đại thiếu gia một bí mật lớn như vậy, thế nào cũng nên cho chút lợi ích chứ!”

Tư Quận bĩu môi, mắng thầm, “Gian thương!”

“Vô gian không thương (không gian xảo thì không phải buôn bán), hai chữ này không nghi ngờ là khẳng định lớn nhất đối với ta, đa tạ tán thưởng!” Bắc Đường Ngự thần sắc không đổi nhận ‘khen ngợi’.

Tư Quận, “…”

Ba người không tiếp tục đề tài này nữa, nói một ít tin tức mới nhất trong khu Nhất, như kiểu mà ai cùng ai trong Quân bộ có quan hệ không chính đáng a, con riêng nhà ai các loại linh tinh a, đương nhiên, mấy vấn đề này cũng chỉ có Tư Quận nói được, mấy người còn lại đều không chú ý mấy đến mấy chuyện này. Thế nhưng, cũng bởi vì Tư Quận, bầu không khí cực kỳ thoải mái.

Một giờ sau, chuông cửa lại vang.

Kỳ Bạch vừa nói thầm sao hôm nay có nhiều người đến làm khách như vậy, vừa chạy ra mở cửa.

Được rồi, giờ lại là người hắn quen.

“Bạch Ngọc? Sao lại là cậu? Ế, sao cậu lại đi cùng Diêm tiểu thư?”

Người bên ngoài Kỳ Bạch biết, chính là Bạch Ngọc cùng Diêm Hồng Nhị, còn có một nam nhân xa lạ. Chỉ là hắn không rõ hai người kia sao lại đi cùng nhau, chẳng lẽ bọn họ trước kia đã quen biết?

“Diêm tiểu thư cái gì, gọi tôi Hồng Nhị thôi!” Diêm Hồng Nhị mặc một cái váy dài chấm đất màu đỏ, giọng sang sảng, thoải mái tươi cười.

Váy dài vô cùng hoa lệ, hoàn toàn phác thảo ra dáng người hoàn mỹ của cô, mái tóc dài như rong biển rối tung, tại sau tai còn cài một đóa hoa đỏ rực như lửa. Nếu nói trước kia cô là một đóa thược dược, như vậy hiện tại cô chính là một đóa mẫu đơn hoa lệ hoàn toàn nở rộ, vẻ mĩ lệ được biểu hiện tất cả.

Kỳ Bạch có chút kinh ngạc về thay đổi của cô, lần trước gặp cùng hiện tại quả thực giống như là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô nói muốn học tập cách nấu ăn của hắn, nhưng sau này lại không thấy, Kỳ Bạch còn đang suy nghĩ cô có phải bị chuyện gì gấp giữ chân hay không.

Không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến cô thay đổi nhiều như vậy.

Diêm Hồng Nhị thấy biểu cảm kinh ngạc của Kỳ Bạch, cực kỳ đắc ý cười, kéo váy xoay một vòng tròn, làn váy thật dài xoay thành một độ cong mĩ lệ giữa không trung.

“Thế nào, tôi có phải rất xinh đẹp hay không?”

“Ừ!” Kỳ Bạch gật đầu, cười nói, “Tuy rằng tôi thấy cô rất hợp với màu đỏ, thế nhưng lại không nghĩ rằng có thể khiến người ta kinh diễm như thế!”

Diêm Hồng Nhị rất nữ vương cười, “Không còn cách nào, thiên sinh lệ chất nan không có chí tiến thủ!”

Kỳ Bạch không nói nổi, thật sự là tự kỷ, bất quá cô vốn đã tự kỷ sẵn rồi.

“Vị này là…” Nam nhân xa lạ đi theo phía sau Bạch Ngọc, khoảng hai mươi mấy tuổi, ngũ quan không có mượt mà như Bạch Ngọc, hình dáng rõ ràng, thế nhưng diện mạo lại có năm phần tương tự cậu.

“Xin chào!” Nam nhân tiến lên một bước, vươn tay, “Tôi tên Bạch Ca, chữ ca trong bài ca, là tứ ca của Bạch Ngọc!”

Bạch Ca, Bạch Cáp (bồ câu trắng)?

Phụt!

Kỳ Bạch trong lòng buồn cười, nhưng ngoài mặt lại không thay đổi gì, vươn tay bắt tay người kia, “Chào anh, tôi là Kỳ Bạch!”

“Mọi người đi vào trước đã!” Nghiêng thân để người đi vào.

Nhìn thấy biểu hiện của Kỳ Bạch, Bạch Ca vừa lòng gật gật đầu, chỉ bằng cậu ta không vì tên của mình mà cười thành tiếng, đã có thể cho cậu ta 60 điểm rồi, miễn cưỡng có tư cách làm bạn của tiểu đệ nhà mình. Bạch Ca đã chịu đủ khổ sở vì cái tên ‘Bạch Cáp’ này thầm nghĩ.

Nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, trong lòng Bạch Ca có chút kinh ngạc. Hơn nữa, bên trong này còn không thiếu người quen!

Kỳ Bạch phân biệt giới thiệu người hai bên một phen, lại cầm đồ ăn đưa cho bọn họ.

“Việt Đại thiếu gia, đã lâu không gặp!” Bạch Ca tuy rằng cười, thế nhưng ánh sáng trong mắt lại lạnh buốt thấu xương, “Tôi thật không ngờ bạn của Tiểu Ngọc lại là anh?” Trong giọng nói đầy thăm dò.

Bạch Ngọc ở nhà nói hôm nay muốn đi gặp bạn, hơn nữa người bạn này là quen biết ở khu Tam. Khu Tam là nơi thế nào chứ, đó là một nơi long xà hỗn tạp, bẩn thỉu không chịu nổi, người chỗ đó nào có cái gì tốt? Mọi người đều không yên tâm, nói hắn cùng đến, thuận tiện ‘khảo sát’ một chút người bạn kia có phải người tốt hay không. Không còn cách nào, ai bảo tiểu đệ nhà hắn quá đơn thuần. Bất quá, sự thật chứng minh hắn tới là đúng.

Việt Kha hắn biết, thực lực mạnh, tuổi trẻ đã thành tướng quân, trên thực tế hắn rất bội phục y, thế nhưng không có nghĩa hắn có thể dễ dàng tha thứ y lợi dụng tiểu đệ của mình.

Nghe ngữ khí hắn Việt Kha liền biết hắn hiểu lầm, hiếm khi chịu giải thích, “Bạn của cậu ấy không phải tôi, mà là Kỳ Bạch!” Y chỉ chỉ Kỳ Bạch.

Bạch Ngọc tuy rằng đơn thuần, thế nhưng không ‘ngu xuẩn’, ca ca nhà mình có ý gì làm sao mà không biết. Cậu phồng hai gò má, bất mãn tranh cãi, “Kỳ Bạch là người tốt, ca ca!”

Bạch Ca nhìn thoáng qua Kỳ Bạch, ấn tượng đầu tiên đối với người này coi như tốt, bởi vậy nói, “Được rồi được rồi! Cậu ta là người tốt, thế nhưng cũng không chứng tỏ ai cũng là người tốt!” Nói rồi, còn liếc liếc mắt nhìn Việt Kha, ẩn ý trong đó không cần nói cũng biết.

Kỳ Bạch vô cùng bao che, nam nhân của mình sao lại có thể để cho người khác nói chứ? Há miệng tính phản bác, lại bị Việt Kha kéo.

Vỗ vỗ vai Kỳ Bạch, y chỉ trên lầu, “Chúng ta đến thư phòng nói!”

Bạch Ca gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Không chỉ hai người bọn họ, Bắc Đường Ngự cùng Tư Quận cũng theo lên.

Kỳ Bạch nhìn mấy người lưu lại, trong lòng có chút buồn bực.

Cái dạng này, giống như là nam nhân đi nói chuyện chính sự, còn‘vợ’ như bọn họ lưu lại nói chuyện phiếm vậy đó.

Phi phi phi! Nghĩ gì đó, mình là một đại nam nhân nha, cái gì mà vợ với không vợ.

Kỳ Bạch có chút buồn bực nghĩ.