Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 50




Kỳ Bạch nửa ngủ nửa tỉnh, nghe được đồng hồ báo thức kêu vang, hắn còn chưa kịp phản ứng, tiếng đã ngưng bặt, sau đó một bàn tay ấm áp thủ rơi xuống đầu hắn, lực cực nhỏ trấn an. Hắn nhoẻn miệng cười cười, nhịn không được vươn tay ôm thứ trên đầu vào trong lòng, dụi dụi!

Trong tai truyền đến một tia cười khẽ, hắn cảm giác giọng này có chút quen thuộc, thế nhưng quá buồn ngủ ngay sau đó liền bám trụ hắn hoàn toàn, lại ngủ say.

Chờ Kỳ Bạch lại tỉnh lại, cảm thấy mấy ngày nay mệt mỏi đều trở thành hư không, tâm tình vô cùng tốt. Hắn nhịn không được ôm chăn lăn, sau đó…

Đụng vào ‘tường’, hắn kinh ngạc theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đối diện với một đôi mắt cười.

“Á!”

Kỳ Bạch ôm chăn ngồi phắt dậy, nhìn người quen thuộc tựa vào bên giường trừng lớn mắt, nhịn không được cao giọng hỏi, “Anh sao lại ở trong này?”

Việt Kha chậm rãi sửa sang nửa người trên bị người kia làm cho hỗn độn, ân ẩn lộ ra lồng ngực màu mật ong, khiến Kỳ Bạch có chút xấu hổ, nhịn không được đỏ hồng mặt.

Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đó là hắn làm!

Việt Kha vẫy vẫy tay với hắn, nói, “Lại đây!”

Tóc trên đỉnh đầu Kỳ Bạch lay động vài cái, sau đó, hắn cả người trình một tư thế ‘sói đói vồ mồi’ bổ nhào vào trên người Việt Kha. Tìm một vị trí thoải mái dụi dụi, ngoan ngoãn nằm, trên mặt nhịn không được lộ ra biểu cảm thích ý, tựa như một con mèo được vuốt lông.

“Hôm nay sao anh không đến Quân bộ?” Nếu vậy thì khi hắn tỉnh lại nhiệt độ bên người phải lạnh rồi.

“Không có gì, trong khoảng thời gian này đang nghỉ ngơi!” Việt Kha không chút để ý đáp, tay phải vô ý thức chầm chậm xoa đầu hắn.

Kỳ Bạch sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn y, “Là vì chuyện lần này sao?”

“Ừ,” Việt Kha cũng không định giấu hắn, nói, “Hơn nữa anh cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một thời gian cũng không tệ!”

Kỳ Bạch nhìn chằm chằm y nửa ngày, cuối cùng bĩu môi nói, “Không thành thật gì hết!”

Nói rồi, hắn đột nhiên lại gần hôn một cái trên mặt y, có chút không được tự nhiên an ủi, “Anh cũng đừng thương tâm!”

Đôi mắt u ám nặng nề Việt Kha nhìn hắn lại trở nên nóng cháy, một phen nắm cằm hắn, cúi đầu hôn lên.

Lướt qua liền ngừng, y cùng hắn hơi hơi tách ra một chút, hô hấp giao hòa, khí tức ấm áp. Thần sắc trong mắt càng thâm trầm, Việt Kha ôm trụ ót hắn lại một lần nữa hôn lên.

Hôn môi giữa hai người cũng không phải lần đầu tiên, Kỳ Bạch cũng không thấy gì khác thường, hắn rất thích khí tức hai đôi môi tương giao, có cảm giác hai người gần như hợp lại thành một. Hắn từ từ nhắm hai mắt, chủ động mở miệng ra, tùy ý đối phương bá đạo dây dưa trong miệng mình.

“Ư, ưm” Nụ hôn rất ôn nhu, Kỳ Bạch có cảm xúc được che chở sủng nịch, mười ngón ôm lấy bả vai đối phương nhịn không được dùng lực, để mình cùng y dán càng sát.

Nụ hôn dần dần trượt xuống phía dưới, Kỳ Bạch ngẩng cằm, bộ dáng hoàn toàn không đề phòng bày mặt yếu của mình trước mắt đối phương. Việt Kha cắn một cái không nhẹ không nặng lên phần hầu kết khéo léo kia, quả nhiên, đối phương càng thêm lớn tiếng rên rỉ, ý cười trong mắt y không khỏi gia tăng.

Đối với khâu rên rỉ, Kỳ Bạch trước giờ không ngại ngùng, vô cùng thẳng thắn, không hề cố kỵ phản ánh toàn bộ phản ứng của bản thân.

Việt Kha vừa dùng lực, đặt người dưới thân, nhìn cặp mắt hơi hơi phủ sương mù kia, ánh mắt y lộ ra chút điên cuồng. Giờ phút này y giống như là con báo ưu nhã, gắt gao nhìn chăm chú vào con mồi của mình, vận sức chờ phát động.

Lại một lần nữa cúi người.

Chờ bình ổn hết thảy, Kỳ Bạch thở hổn hển, có chút vô lực nằm ở Việt Kha trong lòng, trên làn da bên ngoài, có thể thấy loang lổ dấu hôn, giống như từng đóa mai đỏ khoe sắc giữa làn tuyết trắng, vô cùng khiến người ta tâm thần nhộn nhạo. Mà đôi mắt của Kỳ Bạch, khóe mắt nhuộm dần sắc đỏ, giữa lúc lưu chuyển, mị ý lan tràn.

Việt Kha ôm lấy hắn, thỉnh thoảng hạ xuống những nụ hôn tinh tế trên cần cổ trắng nõn như ngọc, con ngươi vốn có chút sắc bén lúc này cũng nhu hòa đi vài phần, hơi hơi nheo lại, giống như là con báo ăn no xong, thỏa mãn biếng nhác nói không nên lời, thu hồi hết thảy công kích lại.

Toát mồ hôi cả người, Kỳ Bạch có chút không thoải mái, chân dưới chăn đá Việt Kha, tiếng có chút khàn khàn ra lệnh, “Em muốn tắm rửa!” (Kỳ Bạch đổi xưng hô nhá:v)

Việt Kha nhìn hắn một bộ đại gia, nhịn không được cắn một cái trên chóp mũi hắn, sau đó ôm ngang lấy người đi đến phòng tắm.

Giữa hai người đã không chỉ một lần da thịt thân cận, thế nhưng lại thủy chung không có vượt qua bước cuối cùng, chỉ là hôn nhau, an ủi nhau mà thôi. Kỳ Bạch không biết vì sao Việt Kha không làm đến bước cuối, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được đối phương là đang cố kỵ cái gì đó.

Hai người tắm rửa một lần, thay đồ, lúc này mới xuống lầu.

Bên ngoài ánh mặt trời rất đẹp, thoạt nhìn thời tiết không tệ. Kỳ Bạch mở cửa xông ra ngoài, Việt Kha cảm thấy bộ dáng hắn nhìn thế nào cũng giống chú cún nhỏ đang hóng mát, mà còn là cún con.

Kỳ Bạch hít sâu một hơi, trong không khí có một mùi hương ngọt ngào ướt át, đây là do cây bạch hoa trong viện, là một loại cây nở hoa mùa hạ. Lá cây không nhiều, đóa hoa nở cũng không lớn, bất quá chỉ bằng móng tay cái, thế nhưng lại nở dày đặc, trên một cành có lẽ nở được mấy vạn đóa, mùi ngọt mà không ngán.

Gần đây mới chỉ ra nụ,  mà mùi hương kia đã tràn ra trước, từ xa nhìn lại, giống như là từng cục tuyết lơ lửng trong không trung, vô cùng bắt mắt.

Kỳ Bạch tùy tiện làm vài động tác, hoạt động thân thể một lát, lúc này mới chạy vào trong phòng.

Việt Kha ở phòng bếp làm bữa sáng, Kỳ Bạch sắp bát đũa ra trước, sau đó đi làm trợ thủ cho y.

Cơ hội Việt Kha xuống bếp không nhiều, thế nhưng tay nghề không kém, đặc biệt y làm một loại bánh rán, rán ra hai mặt văng ươm, mùi vị đặc biệt ngon. Kỳ Bạch sau này cũng học được, chỉ là bất luận hắn làm thế nào, cũng không thể thơm, ngon như Việt Kha làm.

Nghĩ đến nước miếng Kỳ Bạch liền chảy ào ào, nhịn không được bắt đầu gọi món, “Em muốn ăn bánh rán thơm!”

“Được rồi!” Việt Kha thêm nước vào bột mì để nhào, khí lực y rất lớn, bột nhào ra cũng rất tốt.

Việt Kha ở trong này làm bánh rán, Kỳ Bạch ngoài kia lấy mấy cục xương ống, rửa sạch bỏ vào nồi để lửa nhỏ hầm canh, đợi ăn cơm trưa là có thể ăn. Canh xương bổ canxi, hơn nữa cũng rất mỹ vị.

Hai người ăn bữa sáng xong, nghỉ ngơi một chút, nhân có ánh mặt trời đẹp, Kỳ Bạch đem dược thảo đào được ra ngoài phơi, mà Việt Kha thì sắp xếp những thứ mang về. Hai người ai làm việc nấy, chẳng những không có cảm giác xấu hổ, không khí ngược lại rất ấm áp.

Kỳ Bạch nhìn một mảnh đất trống xung quanh cây bạch hoa, cân nhắc khai phá nó ra gieo trồng dược thảo. Dùng xong cơm trưa, Kỳ Bạch nói cho Việt Kha ý tưởng này, y tán đồng.

Theo y thấy, Kỳ Bạch có thể tìm chút việc có hứng thú mà làm thì không thể tốt hơn. Tuy rằng Kỳ Bạch trước kia thoạt nhìn rất hưởng thụ cảm giác không làm gì, thế nhưng so sánh với hiện tại, Việt Kha lại cảm giác khi đó hắn lại thiếu sức sống, cả người thoạt nhìn đều lười biếng. Một người nếu không có việc làm, như vậy liền trở thành một phế nhân, Việt Kha cũng không muốn nuôi hắn thành phế.

Việt Kha chủ động yêu cầu giúp hắn, Kỳ Bạch dĩ nhiên đáp ứng.

“Chuẩn tấu!” Kỳ Bạch học theo Hoàng đế trên TV, có chút khí phách vung tay áo, chỉ là tay áo quá ngắn, vung không ra cảm giác bễ nghễ.

Việt Kha, “…”

Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của y, Kỳ Bạch có chút nghẹn khuất, hận nói, “Đi thôi!” Nói xong, phồng mặt lên như cái bánh bao, xấu hổ đi qua phía sân bên kia.

Lấy ra cái cuốc sắt nhỏ kia, Kỳ Bạch đưa cho Việt Kha để y làm tơi đất trước, cái cuốc đó Kỳ Bạch sử dụng thì rất thích hợp, mà Việt Kha cầm liền có chút chẳng ra sao, tuy rằng vẫn bắt mắt, không! Là càng thêm bắt mắt.

Kỳ Bạch âm thầm cười trộm, trong lòng có chút đắc ý nghĩ, nếu mấy người kia nhìn đến thấy bộ dáng Việt Đại thiếu gia như vậy, để xem bọn họ có còn lao vào nữa hay không.

Đất trong viện thổ đều là từng cục cứng ngắc, bất quá không địch lại Việt Kha khí lực rất lớn, một cuốc bổ xuống, đất có cứng mấy cũng tơi ra. Đem đập nát cục đất lớn, động tác y trừ bỏ không quen ban đầu, chậm rãi trở nên lành nghề.

Chờ đất tơi hết, Kỳ Bạch nhìn rõ ràng thổ địa cằn cỗi, hỏi, “Anh có biết chỗ nào có giun không?”

Việt Kha, “…”

“Giun, chính là Địa Long, sinh ra trong đất, mềm nhũn trơn tuột á. A, rất tốt cho đất!” Kỳ Bạch vắt hết óc nghĩ cách miêu tả cá chạch.

“Anh biết giun là cái gì!” Việt Kha nhìn vẻ mặt của hắn có chút quái dị, nói, “Chỉ là em chắc chắn muốn thứ đó sao?”

Kỳ Bạch nhìn biểu cảm y kỳ quái nói không nên lời, cảm giác có chút không ổn, nhưng vẫn kiên trì gật gật đầu.

Biểu cảm Việt Kha càng quái dị.

Nhưng khi nhìn đến ‘Địa Long’ kia, Kỳ Bạch rốt cuộc biết vì sao biểu cảm Việt Kha quái dị như vậy, hắn sao lại quên mất giống loài nơi này không biết phóng đại bao nhiêu lần cơ chứ.

Phần đất nơi Địa Long kia sinh tồn đích thực vô cùng phì nhiêu, màu đen thui, mặt trên thực vật sinh trưởng trên đó xanh mượt cực kỳ tươi đẹp, thế nhưng, cùng lúc đó, bộ dạng Địa Long kia cũng có chút ‘tươi đẹp’.

Ngay cả con kiến ban đầu với kích thước hiện tại cũng làm người ta líu lưỡi, huống chi con giun này. Nhìn con giun thô bằng chân voi lăn mình trong bùn đất, mặt Kỳ Bạch nhịn không được liền trắng vài phần.

Không làm sẽ không chết! Là đang nói hắn hở?

Trở lại khu Nhất, cảm giác ghê tởm của Kỳ Bạch mới tiêu tán được chút, thế nhưng sắc mặt vẫn trắng đến dọa người, cả người đều mệt mỏi.

Việt Kha nhìn bộ dáng hắn trắng bệch mặt, nhịn không được lại đau lòng, đem ôm người vào trong ngực, dời đề tài.

“Em sao lại nghĩ đến giun?”

Kỳ Bạch bĩu môi, đây là phản ứng của hắn khi nổi giận, thoạt nhìn có chút ngốc, lại thêm khuôn mặt trắng như ngọc, tóc đen mềm mềm, nhìn thế nào cũng thấy khả ái.

“Còn không phải vì em nghĩ, có giun có thể khiến đất càng phì nhiêu sao!” Nói rồi, hắn có chút ngượng ngùng.

Việt Kha nhướn mày nhìn hắn, hiếm khi nói đùa, “Nếu em thật sự muốn để thứ kia ở trong sân, anh cảm thấy, anh phải chuyển nhà!”

Kỳ Bạch biết y là đang an ủi của mình, nghĩ đến cảnh để thứ sinh vật thô tráng kiện trơn trượt kia ở trong sân, hắn nhịn không được rùng mình, đầu lắc như trống bỏi.

“Kỳ thật muốn cho chất đất trở nên phì nhiêu hơn, đâu cần phức tạp như vậy?” Việt Kha nhịn không được giơ tay xoa nhẹ đầu hắn.

Khi Kỳ Bạch ôm lấy dịch thay đổi chất đất do kỹ thuật viên khoa học trong Quân bộ nghiên cứu phát minh, đã không biết nên nói gì nữa.

Sớm biết có thứ này, hắn sẽ không đi tìm cái gì giun, tự dưng phải ghê tởm một chuyến!

A, không được, không được nghĩ đến, vừa nghĩ là muốn nôn ra!