Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 48




Mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi sào huyệt của Kiến tộc, hỏa diễm ngùn ngụt phía sau bọn họ như là một con rồng lửa dữ tợn, bị bọn họ bỏ lại ở xa.

“Anh thế nào rồi?” Vừa dừng lại, Kỳ Bạch lập tức nhảy xuống từ trên người Việt Kha lo lắng hỏi.

Cõng thêm một người, lại là một nam nhân đi xa như vậy, Kỳ Bạch không thể không lo lắng. Không đợi y trả lời, tay liền sờ tới sờ lui trên người y.

Việt Kha buồn cười giữ chặt tay hắn, nói, “Đừng lo lắng, anh không sao!” Nói rồi, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhéo nhéo hai má đã dưỡng ra chút thịt trong thời gian qua,“Trọng lượng em có một chút, đối với anh mà nói giống như là một mảnh lá. Em nói xem, anh có nổi sao gì hay không?”

Một mảnh lá cây…

Kỳ Bạch khóe miệng khẽ giật, người kia là đang cười nhạo mình đi?

“Oa oa oa, tóc của tôi!” Bên cạnh nữ nhân mang theo Bách Lý Như Nguyệt đi ra kia vỗ về mái tóc thoáng có chút khô vàng, đầy đau lòng, “Tóc tôi giữ gìn như vậy, bị đốt thành thế này rồi?”

Bộ dáng cô nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lại không giấu vẻ phong tình vạn chủng.

“Đều tại cậu đó!” Ngón trỏ thon dài chỉ vào Bách Lý Như Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy chỉ trích, “Ai bảo cậu chạy đến đây làm gì? Cứ ở khu Nhất không phải yên lành sao? Nếu không phải vì cậu, mái tóc mĩ lệ của tôi vẫn mê người như trước!” Nói rồi, cô lại ôm lấy tóc ai oán.

Không thể không nói, mái tóc quăn của cô đích thực mĩ lệ, sợi tóc màu nâu sáng bóng, sóng tóc uốn lượn như rong biển buông trên vai, càng tô điểm cho làn môi đỏ mọng như lửa, màu sắc xinh đẹp.

“Bạch Bạch, cô đừng giận!” Là nam nhân đi theo Vương Mặc Bạch, hắn lộ ra một nụ cười khờ khạo, đề nghị, “Không phải chỉ là tóc thôi sao! Tôi thấy cô cứ dứt khoát cắt tóc như kiểu tôi đây này, vừa tiện lại thoải mái!” Nói rồi, hắn còn xoa xoa cái đầu trọc bóng loáng dưới ánh mặt trời của mình.

“Đừng gọi tôi là Bạch Bạch, tên của tôi là Bạch Ngai, Bạch Ngai trắng như tuyết đó!”

Cái này chưa chắc à, không phải còn có một Bạch Ngai trắng như xương cốt sao? Kỳ Bạch âm thầm nôn. (‘ngai ngai bạch tuyết’ và ‘ngai ngai bạch cốt’: 2 câu nói trong tiếng Trung)

Nữ nhân trợn mắt nhìn nam nhân, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào hắn,“Đủ rồi nha, Đầu Trọc, anh còn nói như thế nữa, đừng có trách tôi hạ thủ không lưu tình!”

“Hắc hắc, Bạch Bạch là người tốt!” Đầu Trọc xoa quả đầu trọc của mình ngây ngô cười.

“Đã nói đừng gọi tôi là Bạch Bạch mà!” Nữ nhân giơ chân, vung tay áo, một con rắn điện rất nhỏ màu tím từ trong tay áo phi ra, hung hăng bổ vào cơ bắp hở ra trên người Đầu Trọc.

Mà kinh ngạc là, rắn điện kia đánh vào người nam nhân lại không có lưu lại bất cứ dấu vết gì. Rắn điện giống như vật sống, cắn vào thân nam nhân rồi lập tức trở về quấn lại trên tay nữ nhân.

“Hừ! Đừng tưởng anh mình đồng da thép thì tôi không làm gì được anh!” Nữ nhân thở hồng hộc, bởi vì cô đúng thật là không làm gì được hắn.

“Hắc hắc!” Nam nhân ngây ngô cười.

“Được rồi, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn náo loạn, cũng không sợ nhóm tiểu bối chê cười!” Lão nhân bên người Tề Thất lên tiếng, lông mày bạc trắng, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn có chút từ ái. Chỉ là dưới hàng mày màu trắng kia là một đôi mắt thỉnh thoảng lóe tinh quang, khiến người ta không dám liên hệ lão cùng hình tượng lão nhân hiền lành.

“Tôi xem ai dám chê cười tôi!” Đôi mắt xếch của nữ nhân mang theo uy hiếp đảo qua mọi người, thế nhưng không oán giận nữa, hiển nhiên lời lão nhân nói vẫn là có vài phần trọng lượng.

Lão nhân chuyển ánh mắt qua Việt Kha, ngữ khí ôn hòa nói, “Tiểu Kha a, cậu hiện tại định làm gì?”

“Bạch lão,” Việt Kha hơi hơi cười khổ, nhìn thoáng qua vài người bên cạnh cùng trốn ra, nói, “Tổn thất lần này, tôi còn không biết báo cáo thế nào với cấp trên đây!”

Cùng y đến tổng cộng có hai mươi tám người, nhưng hiện tại lại chỉ còn lại có mười ba người, hơn phân nửa tổn tại trong vụ nổ kia, thân là người lãnh đạo Việt Kha tuyệt đối phải chịu trách nhiệm chủ yếu, tuy rằng chuyện lần này không phải lỗi của y.

Bạch lão gật gật đầu, nói, “Đây cũng là làm khó cậu!” Rồi không nhiều lời nữa.

Việt Kha trong mắt chợt lóe sáng, mỉm cười nói, “Lần này nếu không phải nhờ Bạch lão, Bạch tiểu thư còn cả Vương tiên sinh, thì ba người Tề Thất, Mặc Bạch và Như Nguyệt bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều, nếu thực sự xảy ra chuyện, tôi thật là chết muôn lần không đủ để tạ tội. Bất quá, cho dù bọn họ không sao, tôi cũng sẽ báo cái chi tiết, không thì thật hổ thẹn, chỉ sợ cũng không ngủ yên.”

Bạch lão ngẩn người, cười mắng, “Thằng nhóc cậu thật đúng là giảo hoạt, yên tâm, sự thật đến tột cùng là thế sao, ta sẽ nói chi tiết, sẽ không oan uổng cậu!”

Một câu này có hai tầng nghĩa, một tầng y nói sẽ báo cáo chi tiết, chính là đang nói đối với sự xuất hiện ba người họ, y cũng sẽ báo cho thượng cấp; một tầng khác, câu ‘hổ thẹn’ kia, còn không phải hi vọng họ có thể nói ra chi tiết tình huống, có ba người họ chứng ngôn, người khác muốn nói cái gì cũng còn phải suy nghĩ.

“Thằng nhóc cậu a!” Bạch lão bất đắc dĩ lắc đầu, “So lúc còn nhỏ còn láu cá hơn!”

Việt Kha thản nhiên cười, nói, “Tôi chỉ cầu không hổ thẹn!”

“Được rồi, cũng không phải cái gì đáng hổ thẹn!” Bạch lão khoát tay, nói, “Thiếu gia nhà ta bị cậu bán cũng không biết, thằng nhóc cậu, quá giảo hoạt!”

“Bạch lão, các ông đi cùng với chúng tôi, hay là…” Việt Kha hỏi.

Bạch lão nói, “Thôi, bọn ta cũng có đem theo người, mạnh ai nấy đi, lão gia nhà ta rất lo lắng! Ta đi trước một bước!”

Nói rồi, kéo Tề Thất còn có chút không tình nguyện rời đi đầu.

“Vậy Bạch tiểu thư cùng Vương tiên sinh…” Việt Kha nhìn về phía hai người khác.

Nữ nhân trợn trắng mắt nhìn y, phủi phủi tóc của mình, nói, “Tôi chỉ đảm nhận an toàn cho cậu ấy, chứ không chịu trách nhiệm dẫn cậu ấy về!” Chứng mình suy nghĩ của mình.

Nam nhân khờ ngốc cười cười, “Tôi đi cùng Bạch Bạch!”

Việt Kha tỏ vẻ đã hiểu, nói cách khác Vương Mặc Bạch cùng Bách Lý Như Nguyệt sẽ cùng đi với bọn họ.

Việt Kha quyết định nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, sáng mai trở về.

Lệnh một vài người hạ trại, Việt Kha kêu vài người đi ra ngoài săn thú. Kỳ Bạch vội vàng kéo y, cũng muốn cùng đi.

Không lay chuyển được, Việt Kha cũng mang theo hắn cùng đi, lựa chọn đi ngược hướng với mấy người tướng khác.

“Này, Việt Đại thiếu gia cùng Kỳ Bạch cậu căn bản không có cơ hội chen vào, tôi khuyên cậu nên sớm từ bỏ đi!” Nhìn bóng dáng hai người, Vương Mặc Bạch nghĩ nghĩ hay là khuyên một câu.

“Nếu Việt Đại thiếu gia có thích cậu, thì đã sớm thích, gác có gần nước cũng không với được trăng, cậu nên ừ bỏ đi!”

Bách Lý Như Nguyệt trầm mặc, có chút ngẩn người nhìn hai người đã đi xa.

Nghĩ lại, phải chăng thật sự nên buông tay, người mình vẫn theo đuổi!

“Đã nói em ở lại chỗ đó, em cứ muốn theo lại đây!” Việt Kha vừa dùng kiếm chặt dứt bụi gai chặn đường phía trước, lộ ra đường đủ cho một người đi qua, vừa nói với người trên lưng. Nơi rừng rậm này không ai đến, bụi gai trong đó cao lớn mà dày đặc, thân thể nhỏ bé của Kỳ Bạch kia căn bản không có cách nào, hơn nữa thực vật nơi này nói không chừng cái nào cũng là biến dị, y chỉ có thể cõng người trên lưng.

Kỳ Bạch nắm thật chặt bàn tay ôm cổ y, nói, “Anh có phải ghét bỏ tôi rồi không?”

“Không!” Việt Kha trong giọng nói hàm bất đắc dĩ, Kỳ Bạch được y cõng nhìn không thấy cặp con ngươi sâu thẳm kia phủ đầy ý cười sủng nịch.

Kỳ Bạch tựa đầu vào lưng y, sau một lúc lâu mới lên tiếng, “Anh có biết dị năng của tôi là gì không?”

Việt Kha lắc đầu, y cảm giác dị năng của Kỳ Bạch có chút kỳ quái, có lẽ là loại y trước kia chưa bao giờ gặp qua.

Kỳ Bạch nói với y, sau đó lại nói, “Tôi phát hiện các loại thảo dược, muốn luyện chế chúng độ khó cũng khác nhau! Lần trước tôi vốn muốn làm một loại thảo dược khác, nhưng có một gốc dược thảo lại luyện chế không được, chỉ có thể bỏ mà làm phương án hai! Bất quá cho dù chỉ là luyện chế gốc Đục Tim kia, cũng gần như hao hết toàn bộ dị năng của tôi. Ai! Xem ra tôi về sau phải hảo hảo tu luyện!”

Hắn liên miên nói cả nửa ngày, đột nhiên liền dừng lại.

Việt Kha còn đang nghi hoặc, liền nghe những lời tiếp theo vang lên phả nhiệt khí bên tai, “Tôi sẽ gia tăng dị năng của mình lên nhiều hơn, sẽ luyện chế thêm một ít độc dược, về sau có người bắt nạt anh thì tôi sẽ cho chúng đẹp mặt luôn! Mấy người hộ vệ kia, căn bản không lợi hại được như tôi, về sau bọn họ chỉ có phần hâm mộ anh thôi!”

Việt Kha ngay từ đầu bị lời nói không đầu không đuôi của hắn làm sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới phản ứng hiểu được ý hắn là gì.

Đồ ngốc!

Việt Kha cảm thấy hai mắt của mình có chút xót, chuyện này cả mình cũng không để ý vậy mà cậu ấy nhớ rõ ràng như thế.

“Ừm, được rồi, anh sẽ chờ ngày người ta hâm mộ anh!”

Kỳ Bạch vốn tưởng rằng Việt Kha không trả lời là vì y không tin mình, còn có chút nổi giận. Lúc này nhận được câu trả lời, lập tức giống như đánh hăng tiết, khôi phục ý chí chiến đấu.

“Anh yên tâm, tương lai tôi nhất định sẽ rất lợi hại!”

Nghỉ ngơi đủ trên lưng Việt Kha, Kỳ Bạch quyết định tự mình xuống dưới đi, còn có thể xem thử trên mặt đất có dược thảo gì không. Khi nhìn thấy dược thảo nào, Kỳ Bạch liền dùng cuốc sắt nhỏ đào ra, bỏ vào bên trong không gian của Việt Kha. Dọc theo đường đi Kỳ Bạch đào được không ít thảo dược, đến Việt Kha khiêng một con mồi cao ba mét trở lại, hai người lúc này mới quay đầu trở về.

Kỳ Bạch kỳ thật đã có chút rã rời, Việt Kha nhìn trong mắt hắn đã nhiễm một tầng mệt mỏi, Việt Kha nói hắn nghỉ ngơi trước, hiện tại cứ nướng thịt đơn giản ăn là được.

Kỳ Bạch quả thật là mệt mỏi, cũng không phản bác, nhưng nghĩ một đợi chút sẽ được ăn, hiện tại cũng không phải thời gian ngủ, liền nói Việt Kha lấy mớ thảo dược hắn vừa rồi đào được ra.

Kỳ Bạch vốn không phải học trung y, căn bản không biết thứ thảo dược đào ra này phải xử lý thế nào, chỉ biết là phơi khô liền ok. Kỳ Bạch hiện tại mới cảm giác mình muốn trở nên lợi hại, về sau thứ phải học thật sự là còn rất nhiều.

Ai, mình có phải đã cam đoan cái gì khó lường hay không a?

Kỳ Bạch hậu tri hậu giác nghĩ.

Nướng thịt những người kia đã làm quen, hơn nữa chất thịt con mồi vốn đã ngon, mùi vị tuyệt đối sẽ không tệ.

Ăn no uống đã, tùy tiện rửa mặt một phen, Kỳ Bạch tiêu thực trong chốc lát, tiến vào trong lều, nằm xuống chưa tới vài phút liền ngủ.

Lúc Việt Kha vào, liền thấy hắn đắp chăn lộ ra cái bụng trắng bóng ngủ say sưa.

Cười cười, Việt Kha nằm xuống bên cạnh ôm người chặt trong lòng, cũng nặng nề cùng ngủ.