Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 42




Kỳ Bạch có chút do dự lên tiếng, nhìn đến ánh mắt sáng quắc của ba người rơi xuống người hắn, thái độ ngược lại trở nên thản nhiên.

“Chỉ là tôi không biết rốt cuộc có hữu dụng không, các anh cũng đừng ôm hy vọng quá lớn!”

Tề Thất hoài nghi nhìn hắn, theo bản năng hỏi, “Cậu có biện pháp?” Ngữ khí nghi ngờ cùng với biểu cảm trên mặt, rõ ràng là không tín nhiệm hắn.

Kỳ Bạch cũng không thèm liếc mắt nhìn tới người kia, từ sau khi hắn biết bản chất Tề Thất là thiếu gia ngốc xong, liền biết nổi giản với tên đó là tự mình tìm ngược.

Hắn trực tiếp nói với Việt Kha, “Tôi cần một khối thi thể Kiến tộc!”

Việt Kha thâm sâu xem hắn một cái, động trong lòng, một khối thi thể Kiến tộc trong không gian liền đặt đến trước mặt Kỳ Bạch. Y hoàn toàn duy trì hành động không có bất cứ nghi hoặc phủ định nào, hoàn toàn biểu lộ lập trường. Hai người còn lại đều biết, y tín nhiệm Kỳ Bạch.

Kỳ Bạch cũng ấm áp lòng, cho y một nụ cười lóng lánh thật to. Cho dù là ai biết có một người tín nhiệm mình như thế, tâm tình cũng sẽ vui vẻ.

Mạc Kỳ cũng trầm mặc, không nói một câu. Dù sao ngựa chết xem như chữa bệnh cho ngựa sống, Việt tướng quân nếu tin tưởng hắn, như vậy người này chắc chắn có chỗ hơn người.

Kỳ Bạch nhìn trước mắt khối thi thể Kiến tộc chỉ có một đường vết thương khó phát hiện nơi cổ, có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Việt Kha.

Người này sao lại còn tùy thân mang theo Kiến tộc thi thể? Sau này hắn mới biết, thi thể Kiến tộc cũng rất đáng tiền.

Kỳ Bạch giơ tay hiếu kỳ xoa xoa thân thể Kiến tộc, sờ lên thấy lạnh, xúc cảm nhẵn nhụi, như là đang sờ một khối hàn ngọc vậy. Kỳ Bạch nói Việt Kha lật thân thể Kiến tộc qua, trên bụng, hai tay sờ soạng một chút, sau đó chỉ vào một chỗ trung gian nói, “Từ nơi này cắt xuống đi!”

Việt Kha theo lời vạch bụng Kiến tộc ra, lập tức lộ ra phần thịt bên trong mềm mại trong sáng. Thịt trong cơ thể Kiến tộc không màu đỏ giống như những động vật khác, ngược lại là lóng lánh trong suốt, lộ ra một cỗ hồng nhạt nhàn nhạt, còn tản ra hương khí ướt át khiến người thèm nhỏ dãi.

Con sâu hám ăn của Kỳ Bạch bị gọi lên, bất giác nuốt một ngụm nước miếng.

“Đừng thấy thịt này thơm vậy, có kịch độc, em cũng không thể ăn!” Nhìn cái tướng hám ăn của hắn, Việt Kha rất buồn cười, cũng không thể không cảnh cáo hắn một câu, sợ hắn nhịn không được ăn vào, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

“Sao vậy được?” Kì Bạch theo ý thức phản bác, “Thịt này mặc dù có độc, thế nhưng chỉ cần dùng nước ấm ngâm năm phút, thêm vào hoa lê lan, hai thứ cùng nhau, trước không nói có tác dụng bình tâm tĩnh khí, điều tiết huyết khí, hơn nữa, cũng có thể khiến sức lực trong cơ thể nhẹ nhàng lưu động, đặc biệt là người khí huyết tràn đầy giống các anh vậy, dễ phát hoả nóng giận, nhất thích hợp!”

Nói xong, hắn dừng một lát, lại nhìn Việt Kha cau mày không thể phản bác nói, “Tôi xem anh hiện tại máu có chút cuồng động, trở về nhất định phải kiếm chút thịt Kiến tộc để ăn!”

Tề Thất nhìn hắn nói liên thanh, nhịn không được cười nhạo nói, “Cái gì mà làm nhẹ sức lực, nói nghe thật quá! Thịt Kiến tộc có độc không ăn được chính là chuyện mọi người đều biết, Kỳ Bạch, cậu phải biết, nếu cậu nói nhầm, đó không phải chỉ là chuyện nói sai nữa, mà là vấn đề tính mạng đấy!”

Kỳ Bạch sửng sốt, không khỏi nhíu mày.

Tuy rằng Tề Thất nói có chút khó nghe, thế nhưng không thể phủ nhận lại là sự thật. Hắn biết này thịt Kiến tộc ăn không độc cũng bất quá chỉ là dựa vào dị năng, tuy rằng tín nhiệm dị năng của mình, thế nhưng đây liên quan đến vấn đề tính mạng, hắn cũng không dám cam đoan.

“Được rồi!” Kỳ Bạch thản nhiên, nói, “Em nói có đúng không, chờ anh trở về thí nghiệm đi!”

Y như vậy, ngược lại Tề Thất sửng sốt.

Người này cũng không phải khó chịu như hắn tưởng nha!

Kỳ Bạch tiếp tục chỉ huy Việt Kha, để y từ giữa vạch tầng thịt hồng nhạt kia ra, dưới đó khoảng 10 cm, lấy được thứ hắn muốn.

“Đây là cái gì?” Tề Thất nhìn thứ trên tay Việt Kha, có chút tò mò.

Đó là một bóng nước lớn cỡ móng tay cái, bên trong tràn ngập chất lỏng trong suốt.

Kỳ Bạch giải thích, “Đây có thể nói là, ờ, khí quan giúp Kiến tộc chúng nó phát ra mùi đi! Chúng nó phân biệt lẫn nhau chính là dựa vào thứ này, hơn nữa thứ này còn có tác dụng làm toát mồ hôi hết ho!”

Tề Thất cùng Mạc Kỳ nhìn nhau, nuốt xuống nghi hoặc ‘Cái gì là toát mồ hôi hết ho’ muốn hỏi.

“Em muốn làm sao nữa?” Việt Kha hỏi hắn.

“Chỉ cần đem thứ này dung hợp cùng chúng ta, mùi vị của chúng ta cũng sẽ biến thành mùi Kiến tộc!” Kỳ Bạch lấy qua thứ kia đặt ở trong tay.

“Nhưng phải làm sao dung hợp? Gien không giống, thế nào cũng không thể dung hợp được!” Tề Thất có chút nản lòng nói.

Hắn còn tưởng rằng là biện pháp gì hay, tuy rằng là một biện pháp tốt, thế nhưng căn bản là không có tính thực dụng, khoa học kỹ thuật hiện tại còn chưa tới đạt trình độ này.

Kỳ Bạch giảo hoạt cười, nói, “Anh không có biện pháp, nhưng không chứng tỏ tôi cũng không có biện pháp!”

Nói rồi, hắn đột nhiên cầm chủy thủ ra cắt một đường trên ngón trỏ, máu lập tức chảy ra. Để giọt máu cùng ‘bóng nước’ kia đặt ở trong lòng bàn tay, tay Kỳ Bạch đột nhiên toả ánh sáng trắng mông lung. Không chói mắt, trong lòng bàn tay hắn tập hợp thành một hình cầu.

Đây chính là dị năng của cậu ấy?

Nhìn thấy quầng sáng trắng này, Việt Kha trong đầu dâng lên một ý niệm, đồng thời trong lòng cũng có chút vui sướng.

Đây là không phải chứng minh, cậu bắt đầu tín nhiệm mình chứ? Bất quá, nếu cậu ấy chỉ trước mặt mình bày ra dị năng thì càng tốt!

Lần đầu tiên, Việt Kha cảm giác bóng dáng Tề Thất cùng Mạc Kỳ có chút chướng mắt.

“Ê, các anh xem, thứ đó cùng máu của Kỳ Bạch bắt đầu dung hợp kìa?” Tề Thất đột nhiên kinh ngạc hô.

Việt Kha lấy lại tinh thần, định mục nhìn lại.

Quả nhiên, trong lòng bàn tay Kỳ Bạch, một giọt nước trong suốt lơ lửng trong ánh sáng trắng, bên cạnh nó là một giọt máu màu đỏ. Lúc này, hai thứ ấy đang thong thả tiếp xúc, sau đó dần dần dung hợp, mãi đến khi đạt tới mức hoà lẫn vào nhau, lúc này mới ngừng lại.

“Đây là…”

Mạc Kỳ kinh ngạc nhìn Kỳ Bạch, phải nói, quả nhiên là người Việt tướng quân coi trọng ư?

Theo lý thuyết, Kiến tộc cùng nhân loại là hai chủng tộc khác nhau, máu tuy rằng có thể kết hợp, thế nhưng lại không thể hoà lẫn! Nhưng, hắn lại rõ ràng cảm giác được, hai loại chất lỏng trong tay Kỳ Bạch kia, không chỉ là dung hợp cùng nhau, ngay cả gien cũng dung hoà. Ngay cả khoa học kỹ thuật cao thâm nhất hiện nay cũng làm không được, nhưng người kia lại làm được.

Kỳ Bạch thở dài một hơi, hắn cầm lấy chủy thủ lại cắt một đoạn nơi cổ tay, miệng vết thương không sâu, chỉ là ân ẩn lộ ra một chút thịt máu đỏ.

Động tác Kỳ Bạch quá nhanh, Việt Kha căn bản không kịp ngăn cản, nhất thời liền trầm mặt, một phen kéo qua tay phải hắn, gọi một tiếng, “Mạc Kỳ!” Ý không cần nói cũng biết.

Mạc Kỳ rất muốn trợn trắng mắt, nếu không phải bận tâm cho nam nhân hắn sùng bái trước mắt, hắn đã sớm ói máu: một vết thương nông đến mức ngay cả máu cũng chưa chảy như vậy, lại cần dùng tới dị năng của tôi sao?

“A, chờ một chút!” Kỳ Bạch vội vàng ngăn cản Việt Kha.

“Im miệng!” Việt Kha khó thấy sắc mặt giận dữ, không nhìn hắn trực tiếp ném qua hai chữ.

Cảm nhận được nộ khí của y, Kỳ Bạch rụt rụt cổ, thế nhưng miệng vẫn lên tiếng, “Vết thương này còn hữu dụng, vết thương nhỏ như vậy, cả máu cũng không có, anh không cần nổi giận!”

Việt Kha quay đầu đôi mắt đen kịt cứ như vậy nhìn hắn.

Kỳ Bạch vội vàng nói, “Tôi cũng không phải dạng người tự mình hại mình, sao lại tự thương tổn bản thân chứ? Anh xem, đây không phải cả máu cũng chưa chảy ra một chút sao!” Hắn đưa cổ tay có vết thương của mình ra trước mắt y lắc lắc.

Sắc mặt Việt Kha lúc này mới tốt lên chút.

Kỳ Bạch lại nói, “Tôi không phải chỉ muốn thí nghiệm một chút thôi sao!”

“Về sau muốn thử nghiệm cái gì, tìm anh!” Trong lòng Việt Kha vẫn có chút không thoải mái.

Trong mắt y, Kỳ Bạch là người của y, mình nên hảo hảo bảo hộ cậu ấy, loại chuyện thí nghiệm nguy hiểm này, nên do mình làm.

Kỳ Bạch nghe vậy, trên mặt hơi hơi động, giọng cũng bất giác mềm đi vài phần, “Anh xem, dù sao cũng đã bị thương rồi, để cho tôi thí nghiệm một chút đi, được không?”

Việt Kha nhíu mày, không nói lời nào.

“Tôi cam đoan, tuyệt đối không có gì nguy hiểm! Anh cũng biết tôi mà, nếu có cái gì nguy hiểm, đã sớm trốn phía sau anh rồi!” Hắn thiếu chút nữa đã chỉ thiên thề, Việt Kha mới hơi hơi thả ra.

Kỳ Bạch dung hợp hai loại chất lỏng, ở bên ngoài bao một tầng ánh sáng trắng ấm áp, chậm rãi đưa đến vết thương nơi cổ tay. Khi vừa chạm vào vết thương, ánh sáng trắng kia, lập tức giống sao băng, lưu lại một cái đuôi sáng từ đó chui vào trong thân thể Kỳ Bạch. Mà vết thương rất nhỏ kia, cũng khôi phục như lúc ban đầu, căn bản nhìn không ra dấu vết thụ thương ban đầu.

Nhìn một màn kỳ quái này, Việt Kha cầm trụ cổ tay Kỳ Bạch, như là muốn vươn tay móc luồng sáng trắng kia đi ra, chỉ là trên tay Kỳ Bạch một chút dấu vết cũng không có, càng đừng nói đến thứ sáng ấy.

“Đáng chết, anh đã biết không nên nghe lời em mà!” Việt Kha có vẻ có chút nóng nảy, đôi mắt thậm chí ân ẩn bắt đầu lóe tơ máu.

Tề Thất kinh hãi, lập tức trấn an nói, “Việt Đại thiếu gia, anh không được kích động, thả lỏng!” Một bên Mạc Kỳ cũng đông lạnh sắc mặt, hai tay khởi động, vầng sáng màu trắng từ trong tay tràn ra, thi triển dị năng chữa trị.

Kỳ Bạch cũng thấy không đúng, vội vàng ôm lấy người, nói, “Việt Kha, anh làm sao vậy?”

Được ba người trấn an, tơ máu trong mắt Việt Kha rất nhanh liền tán đi, chỉ là Tề Thất cùng Mạc Kỳ thì nửa điểm cũng không dám lơi lỏng.

Tình hình Việt Kha đã nghiêm trọng đến nước này sao?

Kỳ Bạch vẫn có chút lo sợ, thấy Việt Kha chuyển biến tốt, liên thanh hỏi, “Anh thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không? Vừa rồi anh làm sao vậy?” Liên tục cả loạt vấn đề.

Việt Kha giật giật khóe miệng, bàn tay lớn xoa đầu hắn, nói, “Em hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn anh đáp cái nào trước a?”

“Vậy cả đám ấn theo trình tự trả lời!” Kỳ Bạch một chút không chịu bị lấp liếm.

“Đầu tiên là câu đầu tiên! Anh thấy thế nào?”

“Anh không sao!” Việt Kha cười cười, thần sắc so với dĩ vãng ôn hòa hơn vài phần. Lập tức lại nghĩ tới chuyện trước đó, lại tàn khốc với hắn, tức giận nói, “Anh còn phải nói em? Vừa rồi rốt cuộc làm sao?”

Kỳ Bạch cười gượng, nói, “Anh đừng giận, đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi cũng không đoán được sẽ như vậy, thế nhưng tình huống vẫn nằm trong khống chế của tôi!”