Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 10




Uống nước giải khát xong, Vương Lạc lại thật cẩn thận đặt vò nước kia về vị trí ban đầu, che tấm ván gỗ lại. Lúc này Kỳ Bạch không nghĩ gì nhiều, trải qua một phen vừa rồi, hắn sớm biết lấy nước không dễ dàng, một giọt nước cũng phải dùng tiết kiệm, tuy rằng hắn hiện tại rất muốn tẩy rửa toàn thân một chút!

Thời gian vào khoảng giữa trưa, mặt trời ngay trên đỉnh đầu, cực kỳ nóng. Kỳ Bạch vốn định ngủ trưa, thế nhưng khí trời quá nóng cũng ngủ không được, nghĩ đến cảm giác khác thường cuối cùng trong quặng ngọc kia, lại kéo Vương Lạc đến hầm ngọc.

Trở lại cái động đầu tiên hai người đến kia, Kỳ Bạch đến cửa động lại cảm nhận được cảm giác khác thường đó. Là một loại cảm giác ấm áp đến cực hạn, tế bào toàn thân phảng phất đều đang hoan hô, cảm giác ấm áp này, còn mạnh hơn nhiều so với khối Mặc Phỉ trong túi áo hắn kia.

Kỳ Bạch tìm được nơi có cảm giác mãnh liệt nhất, cầm xẻng liền bắt đầu đào. Hắn cảm giác được thứ đó chôn không sâu, đào được khoảng nửa mét, xẻng liền tiếp xúc vật cứng.

Kỳ Bạch bắt đầu đào sang bên cạnh, động tác cực kỳ cẩn thận, bùn đất không ngừng rơi xuống, thứ chôn ở trong đó cũng dần dần lộ ra toàn cảnh.

Đó là một tảng đá lớn bằng quả bóng rổ, vỏ đen, bề ngoài thực bóng loáng. Kỳ Bạch đặt tay lên, lập tức cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân. Trên mặt hắn lộ ra biểu cảm thoải mái, cực kỳ hưởng thụ, tế bào toàn thân hắn đều tại kêu gào, không ngừng chiếm hữu loại ấm áp này.

Một mạt trắng bóng xuất hiện trong mắt Kỳ Bạch, đó là một loại màu trắng nhẵn nhụi, nhìn qua khiến cho người muốn sờ thêm, hơn nữa mạt trắng này còn chiếm cứ nguyên tảng đá. Lớp vỏ bề ngoài chỉ dày cỡ 1 cm, còn lại đều là phần nhân trắng nhẵn nhụi.

“Thạch Đầu, thế nào rồi?” Vương Lạc đang ở bên kia đào Ngọc cũng bị động tĩnh của hắn thu hút lại đây, nhìn biểu cảm thoải mái hưởng thụ trên mặt hắn có chút tò mò.

Giơ tay lau qua tảng đá kia, Vương Lạc vẫn chưa cảm giác được cái gì, hỏi, “Tảng đá này có cái gì sao?”

Kỳ Bạch thu hồi tay, biểu cảm trên mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng kỳ thật tim hắn lại bởi vì kích động đang không ngừng nảy lên.

Màu trắng nhẵn nhụi loại này, không còn nghi ngờ gì nũa, là Dương Chi Bạch Ngọc thượng phẩm!

Nhuyễn ngọc thượng hảo, tính chất bóng loáng nhẵn nhụi, du nhuận óng ánh, xúc cảm ôn thuận, đặt trong tay, trước lạnh sau ấm, nhưng cái lạnh này không phải lạnh như băng, sau khi xoa nắn thưởng thức, còn có thể trơn bóng, giống như sắp chảy ra mỡ vậy.

Mà Dương Chi Ngọc, lại là thượng phẩm nhuyễn ngọc, ôn nhuận vững chắc dày đặc, oánh thấu tinh thuần, trắng nõn không tạp, giống như mỡ đặc. Dương Chi Ngọc từ xưa đến nay đều là ngọc trung cực phẩm, vô cùng trân quý! Thời cổ đại, phải bậc đế vương mới có tư cách đeo Bạch Ngọc thượng đẳng.

Kỳ Bạch cũng chỉ thấy Dương Chi Ngọc một lần trong một hội đấu giá, màu trắng nhẵn nhụi như mỡ ấy, gần như không ai có thể kháng cự sức hấp dẫn của nó. Lúc đó chỉ là một khối Dương Chi Ngọc lớn bằng một đấm tay đã có giá trên trời, mà Dương Chi Ngọc lớn bằng một quả bóng rổ như thế này, giá trị của nó, Kỳ Bạch quả thực không thể tin được.

Bình tĩnh tâm tình kích động, thế nhưng Kỳ Bạch vẫn vô cùng vui thích.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Vương Lạc, Kỳ Bạch Tâm tình rất tốt vỗ vỗ vai cậu, “Vương Lạc, chúng ta hôm nay buổi tối thêm cơm đi!” Hắn quên mất, nơi này căn bản không có cơ hội thêm cơm.

Kỳ Bạch tuy rằng chưa nói, thế nhưng tâm tình vui thích của hắn Vương Lạc vẫn cảm nhận được, “Thạch Đầu, bên trong tảng đá này có Ngọc thạch sao?” Vương Lạc nghĩ có thể khiến Kỳ Bạch cao hứng thành cái dạng này thì chỉ có Ngọc thạch.

Kỳ Bạch lúc này mới phát giác mình có hơi cao hứng quá, hắn âm thầm cảnh cáo bản thân dừng nên qua1 đắc ý, lúc này mới mở miệng nói, “Ta cũng không biết bên trong có Ngọc thạch hay không, thế nhưng ta thực thích tảng đá này! Ngươi xem, nó có phải rất xinh đẹp không a?”

Trong mắt Kỳ Bạch, tảng đá chính là một khối Dương Chi Ngọc cực phẩm, phi thường mĩ lệ. Mà trong mắt Vương Lạc, đây chỉ là một khối đá bẩn thỉu, căn bản không có gì thần kỳ. Bởi vậy, cậu thành thật lắc đầu, “Không xinh đẹp gì mấy!”

Kỳ Bạch không nói gì, sau một lúc lâu mới nói, “Ngươi vẫn là đi tìm đácủa ngươi đi!”

Vương Lạc nói vẫn chưa đả kích đến Kỳ Bạch, thế nhưng cũng khiến hắn bình tĩnh trở lại. Ngồi dưới đất, nhìn khối đá đen đen này, hắn thấy thế nào cũng vui vẻ, nhìn thế nào cũng bắt mắt.

Kỳ Bạch đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, khối Dương Chi Bạch Ngọc này hắn phải giải ra làm sao? Chẳng lẽ giống như khối Kê Du Hoàng Phỉ kia cầm ra giải, nhưng một khối Dương Chi Bạch Ngọc lớn như vậy, bị ai biết, họ chẳng lẽ sẽ không nảy sinh ác ý?

Nghĩ vậy, Kỳ Bạch có chút đứng ngồi không yên.

Không thể giải, ít nhất không thể giải trước công chúng!

Mặc dù có chút thất vọng không thể lập tức giải, thế nhưng Kỳ Bạch vẫn rất hoan hỉ.

Đây chính là Dương Chi Bạch Ngọc a, cho dù là Mặc Phỉ trong túi áo hắn, so với nó, cũng là đồ bỏ!

Đầu tiên là Mặc Phỉ, sau đó là Kê Du Hoàng Phỉ, hiện tại lại cả Dương Chi Bạch Ngọc! Nơi này thật đúng là thiên đường sản sinh Ngọc thạch cực phẩm a, nói không chừng, nơi này còn có Ngọc thạch cực phẩm khác!

Nghĩ vậy, Kỳ Bạch ngồi không yên, sờ soạng khối Dương Chi Ngọc, tâm tình hắn rất tốt đi tìm Ngọc thạch khác.

Bất quá sự thật chứng minh, may mắn không phải khắc nào cũng có, kế tiếp, Kỳ Bạch cũng chỉ tìm được một khối Phỉ Thúy băng chủng Dương Lục, tuy rằng không phải cực phẩm, thế nhưng cũng là thượng phẩm.

Sờ khối Phỉ Thúy Dương Lục này, Kỳ Bạch cảm nhận được cảm giác ấm áp, tuy rằng không rõ rệt như Dương Chi Ngọc, thế nhưng cũng vô cùng thoải mái.

Kìm lòng không đặng nhắm mắt lại, Kỳ Bạch cảm nhận cảm giác ấm áp từ trong lòng bàn tay lan tràn đến tứ chi, sau đó thong thả lưu động trong cơ thể hắn. Trong cảm giác ấm áp ấy, hắn cảm giác mệt nhọc toàn thân đều không cánh mà bay, cả người lại lần nữa tràn ngập sức lực.

Ê?

Đột nhiên, cảm giác ấm áp ấy biến mất.

Kỳ Bạch mở mắt ra, có chút khó hiểu, chờ hắn nhìn lại, hắn phát hiện màu lục tươi sáng trong khối đá không biết biến mất từ khi nào, trở thành đá màu trắng.

Đây là sao?

Kỳ Bạch có chút không hiểu, hắn nhớ lại chuyện vừa xảy ra, rõ rệt nhất chính là cảm giác ấm áp. Kỳ Bạch suy đoán, chẳng lẽ là hắn biến khối Phỉ Thúy thành dạng này?

Kỳ Bạch lại tìm mấy khối Phỉ Thúy thử, cuối cùng không có ngoại lệ, Phỉ Thúy cuối cùng đều biến thành đá màu trắng. Kỳ Bạch xác định, Phỉ Thúy biến thành đá có liên quan đến cảm giác ấm áp kia, có điều thứ ấm áp ấy là cái gì?

Kỳ Bạch cảm giác thân thể mình một chút, lúc này hắn thấy toàn thân tràn ngập sức lực, thậm chí còn có một loại ảo giác, cho dù hiện tại đối mặt với một con voi, hắn cũng có thể hạ gục nó trong một chiêu.

Không rõ a không rõ!

Kỳ Bạch thấy thế giới này hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn, sức lực thần kỳ, Phỉ Thúy tạo được cảm giác ấm áp! Đây rốt cuộc là thế giới kiểu gì a?