Đã đến giờ bắt đầu buổi tiệc, các vị khách dường như đã đến đủ, chỉ hơn mười khách được mời đến nhưng ai nhìn vào cũng hiểu, những vị ở đây điều vì nể mặt Nhị lão gia mà đến, còn Đỗ Minh thực lực như thế nào vẫn còn là một ẩn số với họ.
Trong giới kinh doanh này không có lợi nhuận cũng như thế lực lớn thì một người mới như Đỗ Minh chắc chắn không có ai để tâm.
"Nhị lão gia, đã đến giờ bắt đầu nhưng còn Lê Tổng vẫn chưa đến.
" Thư ký nói nhỏ với Nhị lão gia.
"A Minh, con thấy thế nào?" Nhị lão gia cho Đỗ Minh quyền quyết định.
"Đúng giờ bắt đầu thôi, khách nào đến tiếp khách đó.
" Đỗ Minh gương mặt có phần lạnh lùng.
An Thiên đứng gần đó bỗng giật mình, cậu nhìn chăm chú gương mặt của Đỗ Minh, phong thái này, ngữ điệu nói chuyện lạnh lùng, quyết đoán này rất giống với Tề Nam, sau khi Đỗ Minh trở lại như người bình thường, dẫu vẫn còn bác sĩ tâm lý trị liệu và dùng thuốc nhưng anh ta thật sự như biến thành một người khác, đỉnh đạt và trưởng thành rất nhiều dẫu mười năm qua anh ta ở thế giới riêng đó, cả người Mẹ mà anh tâm niệm nhất, ngày ngày gửi vài lá thư hiện tại cũng chẳng còn bận lòng về nữa.
Buổi tiệc bắt đầu, Nhị lão gia hỗ trợ Đỗ Minh giúp anh trò truyện cùng các vị tinh anh trong ngành, tập đoàn Đỗ Gia chuyên về xuất nhập khẩu cùng các trung tâm thương mại lớn có tiếng, định hướng mười năm cũng đã vạch sẵn, quan trọng là phát triển và rút ngắn thời gian hoàn thành các mục tiêu trước mắt.
"Đây là Đỗ Minh, giám đốc kinh doanh kim phó chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn chúng tôi.
" Nhị lão gia vừa nâng ly vừa trò truyện cùng nhóm khách.
"Đỗ gia thật sự có nhiều nhân tài, vị Đỗ thiếu gia này rất ra năng lực, đàm phán các vấn đề trong hợp đồng nhạy bén, nắm rõ tình hình, tôi rất hài lòng.
" Ông Triệu của tập đoàn Triệu Long.
"Triệu tiên sinh quá khen rồi, tôi là dựa theo cách làm việc trước đó của Đỗ gia với Triệu gia thôi.
" Đỗ Minh nâng ly lên mời ông Triệu.
"Khiêm tốn, Nhị lão gia nhìn xem, đứa trẻ này không làm ông thất vọng phải không?" Ông Triệu uống cạn ly rượu vang thượng hạn.
Nhị lão gia chỉ cười cười gật đầu rồi giới thiệu thêm vào người cho Đỗ Minh.
Buổi tiệc có phần không giản mở tại sân vườn nên nhìn rất sang trọng, nghệ sĩ kéo đàn violin cũng là người có tiếng được Nhị phu nhân mời đến, thức ăn được đặt sẵn tại nhà hàng thuần Âu trong trung tâm thành phố nên cách bày trí cũng đẳng cấp hơn hẳn.
"Tiểu Thiên, còn nhìn xem, cậu trai đó rất soái phải không, một chính một mười với cậu chủ nhà ta nhỉ.
" Dì Lâm nhìn cậu thiếu niên từ ngoài bước vào phong thái đỉnh đặt toát ra mùi vươn giả.
"Đúng vậy, anh ta vẫn rất sáng và sang.
" An Thiên không khỏi cảm thán.
Đỗ Minh đứng gần đó nghe được An Thiên nói thế cũng nhìn về phía cửa.
"Con đến rồi à tiểu Thâm, mau đến đây.
" Nhị lão gia tươi cười chào hỏi chàng thiếu niên mới đến, người để Nhị lão gia phải làm thế chắc chắn là Lê Tổng phó chủ tịch của tập đoàn Lê Hoành, giao hảo của ông nội Đỗ và Lê gia được xem là keo sơn trong ngành.
"Chào chú, còn có chút chuyện tại tập đoàn nên đến trễ, chú và tiểu Minh đừng giận cháu nhé.
" thiếu niên bắt tay Nhị lão gia và Đỗ Minh, không nồng nhiệt cũng không quá lạnh nhạt, đôi mắt hiện lên nét thâm trầm khó đoán nhưng miệng hiện rõ ý cười rất ấm áp làm đối phương thấy rõ sự chân thành của anh ta.
An Thiên cảm thấy sau khi trọng sinh, mọi chuyện chỉ có một thay đổi duy nhất đó chính là sự xuất hiện Đỗ Minh và Tề Nam thì bệnh lên bệnh xuống, An Thiên ghi nhớ mọi chuyện rất tốt nên những khách này cậu điều đã từng gặp ở kiếp trước trong các buổi tiệc của Tề gia.
An Thiên có ấn tượng với vị Lê Tổng này, sau này anh ta sẽ nắm quyền điều hành của Lê gia nhưng là tranh đoạt mà có được, hất cả hai trụ cột là một Chú một Bác nhà Lê gia ra thành cổ đông chỉ nhận lợi ích không có quyền điều hành, tâm tư dĩ nhiên khó đoán, là bạn hay thù còn chưa biết nhưng Tề Nam ở kiếp trước cũng rất dè chừng và chuẩn mực không phách lối ta đây với anh ta.
Buổi tiệc xem ra rất suôn sẻ, Đỗ Minh cũng hòa nhập vào đám đông trò chuyện, trao đổi công việc.
"Chào cậu bạn nhỏ, cậu là nhân viên ở đây phải không?, tôi cần một ly nước ấm.
" Lê Thâm đến cạnh nói với An Thiên.
"Dạ vâng, thiếu gia chờ chút ạ.
" An Thiên cuối đầu vào trong làm nước.
"Sao thế Lê Tổng?" thư ký của anh chạy đến.
"Dạ dày tôi có chút không ổn nên nhờ cậu trai trẻ đó lấy một ly nước ấm.
"
"Có cần về sớm không ạ, sức khoẻ của ngài quan trọng hơn buổi tiệc này nhiều.
" vị thư ký nhắc nhở.
"Không sao, Đỗ Minh này rất có thực lực, thuận lợi hợp tác thì đôi bên điều có lợi cả, tôi chịu chút nữa cũng được.
" vì chỉ mới vào Lê Hoành chưa lâu, có một ông chú và một ông bác khó nhai luôn làm khó anh ta, nếu thuận lợi bắt tay với Đỗ Minh hợp tác, trong tay anh sẽ có nhiều tài nguyên mà khẳng định năng lực của mình rõ ràng hơn trong hội đồng quản trị.
"Lê thiếu gia, nước của anh đây.
" An Thiên mang đến một ly nước, còn lịch sự để trên mâm mang đến.
"Cảm ơn cậu.
" Lê Thâm nhận lấy ly nước ấm uống một ngụm cảm thấy dạ dày đỡ hơn rất nhiều.
"Cậu cho mật ong và chanh vào nước ấm sao?" Lê Thâm nhìn An Thiên.
"Dạ vâng, tôi nghĩ anh uống có hơi nhiều nên thêm vào chút mật ong và chanh để giải độc tố trong dạ dày, giúp anh đỡ khó chịu và tối cũng dễ ngủ hơn.
" An Thiên nhìn thấy biểu cảm mặt anh ta lúc đến gặp cậu đã biết tình hình của anh ta thế nào, đừng hỏi An Thiên vì sao cậu biết, ở đời trước cậu có một anh chồng tiệc tùng tiếp khách cũng không thua gì Nhị lão gia bây giờ đâu nói chi chỉ là Đỗ Minh mới tập tành bia rượu.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi.
"
"Dạ 17.
"
"Rất hiểu chuyện, sau này có nhu cầu thực tập, làm việc liên hệ tôi.
" đây là mẫu nhân viên chuẩn mà Lê Thâm muốn có, để ý chi tiết mọi việc, hỗ trợ các vấn đề của sếp.
"Tôi cảm ơn ạ.
" An Thiên chẳng muốn kỳ kèo, cứ nhận danh thiếp rồi quăng đâu đó còn hơn là ỏng ẹo từ chối làm người ta ngứa mắt.
"Cậu trong thanh tú lắm, cậu tên gì?" Lê Thâm hiếm khi có hứng nói chuyện với người lạ.
"Dạ An Thiên, bầu trời bình an ạ.
"
"Tên đẹp như người, cậu vừa học vừa làm à.
"
"Dạ đúng rồi, tôi học lớp 11 làm ở nhà cậu chủ Đỗ và chuẩn bị tiệc ạ.
" An Thiên nào ngờ anh ta cứ hỏi tới tấp một nhân viên nhỏ nhoi như cậu kia chứ.
"Hóa ra là buổi tiệc nào do cậu thiết kế à, tôi còn hỏi Nhị lão gia là ai đã thiết kế buổi tiệc mang đậm chất Pháp rất sang trọng này, đúng là tài không đợi tuổi mà.
" Lê Thâm đánh giá cao năng lực này của An Thiên.
An Thiên chỉ biết cười trừ, thầm xin lỗi những nhà thiết kế ở tương lai vì mình đã mượn ý tưởng trước của họ.
"Lê tổng.
" giọng nói của Đỗ Minh làm không khí căng thẳng của An Thiên cũng bớt đi vài phần.
"Đỗ thiếu gia, tôi có chút đau dạ dày cũng may có cậu nhân viên của anh hiểu chuyện chuẩn bị cho tôi một ly chanh mật ong ấm, uống vào đã đỡ hơn nhiều.
" Lê Thâm lịch thiệp nâng ly kính Đỗ Minh.
"Gọi tôi là Đỗ Minh được rồi, cậu ấy là trợ lý của tôi.
" Đỗ Minh cũng nâng ly.
"Tôi thích người hòa đồng như thế, gọi tôi là Lê Thâm, sau này còn nhiều dịp nữa để gặp cậu.
" Lê Thâm cùng Đỗ Minh cũng cho như là xem xem tuổi, cách nói chuyện của hai người cũng tương đồng.
Hai người trao đổi vài câu thì Nhị lão gia đã gọi Lê Thâm đến cụng ly.
"Cảm ơn cậu trai nhỏ, có dịp chắc chắn gặp lại cậu.
" Lê Thâm nói với An Thiên rồi nhanh chân đến bênh cạnh Nhị lão gia mời rượu.
An Thiên thở phào một hơn, cậu căng thẳng từ nãy giờ.
"Tránh xa anh ta ra một chút, anh ta không dễ động vào đâu, em vào trong trước đi.
" Đỗ Minh nói với cậu.
"Anh cần một lý nước ấm không?" An Thiên nói nhỏ với Đỗ Minh.
"Anh không sao, anh là chủ tiệc làm thế không hảy lắm, anh trở lại tiệc với mọi người đây, em vào trong nha.
" Đỗ Minh dặn dò An Thiên.
"Em hiểu rồi.
" An Thiên gật đầu rồi nhanh chóng vào nhà, trong buổi tiệc cũng có nhân viên bưng bê, cậu không cần phải ra ngoài cũng được.
Đến chín giờ, buổi tiệc kết thúc, khách cũng đã về, thư ký cũng đỡ Lê Thâm ra xe rồi chào Nhị lão gia ra về, Đỗ Minh uống không ít, anh ta là trung tâm buổi tiệc nên uống rất nhiều nhưng có vẻ vẫn bình tỉnh tiễn đầy đủ các vị khách ra về, Nhị lão gia cũng lên xe về, còn một mình Đỗ Minh lúc này anh mới lui hai bước tay chóng lên bàn tiệc.
"Cậu chủ lên phòng nghĩ ngơi đi, cậu uống nhiều lắm đó.
" An Thiên cùng dì Lâm ra xem Đỗ Minh.
"Cậu chủ?" Đỗ Minh giọng trầm hẳn mà nói.
Dì Lâm thấy thế liền chạy vào trong để hai người nói chuyện.
"Anh, là anh được chưa, em dìu anh lên phòng.
" An Thiên bước đến choàng anh qua vai mà đỡ anh bước vào nhà.
Đỗ Minh cũng ngoan ngoãn theo cậu vào nhà, có điều bước cao bước thấp xem ra đã gượng sắp hết nổi rồi.
Lên tới phòng ngủ mà nói là một hành trình vô cùng gian nan của An Thiên, phải kè một thanh niên lực lưỡng nhưng xỉn say đi không nổi này.
"Chẳng khác Tề Nam tí nào.
" An Thiên cảm thán thân phận của cậu, dù ở đâu có sống lại thì gặp mấy tên nhậu nhẹt tiếp khách này cậu luôn là người thiệt.
"Anh vào thay đồ đi rồi ra ngủ nhé.
" An Thiên mở cửa phòng tắm đẩy anh ta vào.
"Em vào cùng anh.
" Đỗ Minh kéo tay cậu.
.