Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu

Chương 38: 38: Tôi Xem Duyên Phận Hai Người Đến Đâu





Đã một tháng trôi qua sau khi làm hòa với Đỗ Minh, mọi chuyện cũng không có qua nhiều biến động ngoài việc Đỗ Minh đã vào công ty con làm quản sự, mọi chuyện yên ắng đến mức An Thiên có chút không quen.
"Đã hai tuần qua bà Mẹ kế kia không đến để chửi rủa nữa, người bố ruột của Đỗ Minh từ lúc bắt đầu đã không thấy xuất hiện, Mẹ ruột thì gửi một bức thư cũng bật vô âm tính, sao mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy, thường những lúc này trong truyện báo hiệu sóng lớn sắp ập vào phải không?" An Thiên ngồi nghĩ ngợi nói vu vơ một mình như người cõi trên.
Cạch, Dì Lâm để phần cơm trước mặt An Thiên.
"Con còn không tỉnh táo mang cơm đến cho cậu chủ thì sóng thần ập đến thật đấy." Dì Lâm tháo tạp dề, quay đầu lau dọn nhà bếp.
"Dì nói xem, cậu chủ cứ phải ăn cơm của dì nấu và do con mang đến, cậu ấy chính là muốn chúng ta bận rộn mà, con vừa lau nhà chính muốn đứt hơi"
"Cậu ấy nhập viện vì đồ ăn đâu ít, hơn nữa cậu ấy cũng muốn nạp năng lượng giữa trưa." Dì Lâm cười khẽ
"Nạp gì, con với cậu chủ là trong sạch nha." An Thiên đâu còn nhỏ nữa mà không hiểu mấy câu trêu chọc này.
Nói xong An Thiên nhanh chân mang đồ chạy ra xe, giờ cậu đã đổi đời rồi, không còn đạp xe đạp nữa, được lên xe đạp điện rồi còn là tiền cậu tự mua, chắc cũng ít người như cậu, suy tính một tháng trời, lên mạng dò bao nhiều cửa hàng với giá mới dám mua, với tính toán của cậu thì dùng đến học năm ba đại học, khi đó sẽ mua một chiếc xe máy để chạy quen và dùng để đi xin việc đi làm, quá là hợp lý.
Sổ tiết kiệm của An Thiên đã hơn năm mươi triệu, đây là con số một học sinh lớp mười một như cậu tự thân mà có cũng không nhiều, đời trước cậu vét trước sau cũng chỉ được 5 triệu từ việc làm thêm mà ngậm ngùi nhìn cánh cửa đại học khép lại, giờ chỉ mới đầu năm nghĩ đến những tháng lương tiếp theo làm An Thiên không khỏi vui vẻ mà phóng xe vèo vèo đến công ty của Đỗ Minh làm.
Chạy gần đến công ty thấy một nhóm người đang bu quanh thứ gì đó, còn có bác bảo vệ tòa nhà chỗ Đỗ Minh làm mà cậu hay trò chuyện cũng ở đó, cậu cũng nhiều chuyện mà tấp lại hỏi.
"Có chuyện gì vậy chú" cậu hỏi bác ấy.
"A Thiên, con đến giao cơm à, có người ngất xỉu nhưng không ai dám động vào." Bác bảo vệ do dự nói với cậu.
Dù là đời trước hay đời này cũng vậy, gặp chuyện vầy không ai dám động đến, lỡ xảy ra chuyện gì lại bị đổ tội hay người nhà nạn nhân đánh, đời trước của cậu điện thoại phát triển, người ta còn live stream lại cơ đấy, vô tâm cùng cực nhưng trách họ quay phim thì được nhưng động đến nạn nhân kia ai mà dám đây.

Cậu cũng nghía vào nhìn thử, hình như là con trai.
"Tề Nam." An Thiên thoáng giật mình, là Tề Nam, như tiềm thức mách bảo, cậu la lớn lên.
"Có ai gọi cấp cứu chưa" cậu xuyên qua đám đông kiểm tra một lượt Tề Nam, xem ra là tự ngất xỉu, lại nhớ đến lần gặp anh ta ở bệnh viện của Nhị lão gia chắc vẫn còn điều trị nhưng với dáng vẻ này trong không giống vẻ gì bất ổn, sơ mi quần âu, xem ra là đang đi đâu chứ không trốn viện.
"Tôi có xe con, có ai giúp tôi cùng đưa cậu ấy đến bệnh viện không?" người tốt đời nào cũng có.
An Thiên cứ thế cùng anh chàng tốt bụng cõng Tề Nam lên xe, cậu hạ cửa xe nói với bác bảo vệ nhờ mang xe về công ty và mang phần ăn lên cho Đỗ Minh.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất, An Thiên xem bản đồ chỉ dẫn còn anh chàng kia cũng nhanh nhẹn qua mặt, lượn qua những chiếc xe khác mà đến nơi nhanh chóng, Tề Nam được đẩy vào phòng cấp cứu trong trạng thái hôn mê nhưng theo bác sĩ nói có thể đó là tình trạng say nắng, hạ canxi để trấn an vì tưởng hai thanh niên này là người quen của bệnh nhân.
Đến lúc làm thủ tục thì anh chàng tốt bụng cũng chi trả viện phí trước, An Thiên nhìn một cách dò xét, không quá đẹp trai nhưng cũng dễ nhìn, nam tính, đồ trên người cũng xem là hàng hiệu, tính tình lại lương thiện giúp người, quả là con nhà người ta trong truyền thuyết.
"Em biết cậu ta à." Anh ta mang theo một chai nước ngồi cạnh An Thiên đang ngồi trước phòng cấp cứu.
"Em chỉ biết anh ấy trên mạng chứ không có quen." An Thiên thẫn thờ nhận chai nước.
"Đúng là một cậu bé tốt, em còn nhỏ mà có lòng thương người rồi, anh là Triệu Khang, đây là danh thiếp của anh, mong còn có dịp gặp em."
An Thiên nghe mang máng cái tên Triệu Khang có hơi quen thuộc, trong nhóm bạn của Tề Nam cậu đã nghe qua tên này rồi.
"Anh biết anh ấy phải không?" An Thiên nghĩ sau hỏi vậy.
"Từng gặp một lần, tên tuổi anh ta sao mà không biết được, lúc nãy thấy mọi người bu đông cũng nhất thời nhiều chuyện, cũng may có em giúp anh đưa cậu ấy đến đây.

" Anh thật tốt bụng.

"Dù gì ở đời trước cái tên Triệu Khang này cũng có ấn tượng tốt với cậu, anh ta chịu được tính tình của Tề Nam cũng thuộc dạng hiếm rồi.
Giường bệnh Tề Nam được đẩy ra, anh ta không sao, chỉ là say nắng và bị hạ huyết áp như lúc đầu bác sĩ nói, nên đẩy anh ta về phòng nghĩ ngơi, thấy anh ta không sao nên An Thiên cũng nhanh chóng rời đi.
" Nếu vậy tôi về nhé, anh ở lại chờ người nhà anh ấy đến được không? Em còn có việc.

"An Thiên chợt nhớ đến Đỗ Minh, hộp cơm kia nhất định anh ta sẽ quăng một góc, cậu vội điện thoại cho Dì Lâm, bảo dì ấy làm thêm một phần cơm rồi mang đến công ty giúp cậu, cậu sẽ chờ ở cửa nhận.
Triệu Khang cũng không có lý do gì giữ cậu lại, anh ta cũng không thể đưa cậu đến công ty được vì còn bệnh nhân kia nên đã đặt một chiếc xe đến đón An Thiên.
" Hy vọng có cơ hội gặp em, tôi biết trường cậu học rồi, tôi cũng thường đến đó.

"Anh ta nhìn chiếc áo đồng phục thể dục của cậu mà cười mĩm.
An Thiên cũng vui vẻ gật đầu rồi lên xe.
" Người như anh ta nếu mình thật sự là cậu trai năm mười 17 tuổi sẽ sy mê bởi ngoại hình và điều kiện cùng cách nói chuyện điều vô cùng cuốn hút nhưng mình đây đã 29 rồi, cứ thấy trapboy thế nào ấy.


"An Thiên không khỏi đánh giá Triệu Khang, vừa nhìn cậu đã biết ý anh ta nhưng một chuyện tốt như vậy, có một thiếu gia thích một người tốt vì cậu ta giúp người thì chỉ có trong truyện chứ sự thật làm gì có.
An Thiên đến công ty thăm dò thì đúng như cậu đoán, bác bảo vệ nói tâm trạng cậu chủ rất tệ, không ăn gì cả, còn bảo bác ấy mang hộp cơm ra vứt đi, cậu nào dám lên phòng anh ta, chờ 15 phút thì dì Lâm cũng mang cơm đến.
" Lại có biến à "Dì Lâm ở lâu trong nhà chính cũng quen với tính tình Đỗ Minh, luôn chuẩn bị tác chiến.
" Chuyện dài lắm, Dì về trước đi, để dính đạn đó.

"An Thiên nhắn nhủ với Dì Lâm.
Quả là một đồng đội tốt, Dì Lâm nhanh chân chạy trước thật, để lại cậu hộp cơm cùng ngổn ngang suy nghĩ.
An Thiên gõ nhẹ cửa phòng quen thuộc có ghi Quản sự Đỗ Minh trên đó.
" Cậu chủ, tôi mang cơm đến.

"An Thiên xem như chưa có gì, nói khẽ cười duyên với Đỗ Minh.
" Tôi còn nghĩ em sẽ ở đó luôn đấy chứ.

"Giọng điệu chanh chua này làm An Thiên nổi da gà.

" Tôi làm người tốt mà, người ta nguy kịch cần được giúp trước.

"
" Lại là Tề Nam.

"Đỗ Minh đập bàn đứng dậy.
An Thiên xanh mặt, làm sao anh ta biết được, không xong rồi chắc chắn là ghen rồi.
" Tôi chỉ là vô tình thấy anh ta bị thế nên giúp.

"An Thiên cảm thấy bước chân của Đỗ Minh tiến về phía mình có bao nhiêu mạnh mẽ, làm cậu lùi bước trong vô thức và sợ hãi.

||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
" Hai người thật sự có duyên phận, thế nào cũng gặp nhau được nhỉ."Đỗ Minh khuôn mặt nóng bừng, tơ máu trong ánh mắt càng tăng thêm vẻ tức giận của anh ta.
Đỗ Minh đè hai tay An Thiên lên tường rồi bạo lực hôn vào môi cậu, hai bờ môi ma sát với nhau, cậu có phần bất ngờ và kháng cự thì nụ hôn càng mạnh bạo và chiếm đoạt hơn, anh ta đẩy chiếc lưởi tiến đến đầu lưỡi ấm nóng của An Thiên, cậu như tê dại trước hành động này của Đỗ Minh, cậu càng ra sức chống cự thì lực đạo của anh ta càng mạnh, cổ tay cậu đã ửng đỏ, môi cũng bị cọ sát đến sưng nhưng Đỗ Minh vẫn chưa có dậu hiệu dừng lại...