An Thiên ngồi bên giường bệnh của Đỗ Minh, anh ta vẫn chưa tỉnh lại, đôi mắt khép hờ làm lộ đôi mi dài và dày, khuôn mặt chuẩn soái ca ngôn tình, cậu lấy tay vuốt vài sợi tóc nằm rũ rượi trên trán anh, kể từ khi cậu đến đây thì ngày đầu là cậu bị đánh, ngày hai là cậu chủ nhập viện, không biết có phải hai người không hợp ở cùng nhau hay không nữa.
Sự việc trôi qua đã hơn ba tiếng, cậu đã thông báo bảo mẫu để nói với lão gia tình trạng của Đỗ Minh nhưng đến giờ chẳng có ai đến, chỉ có Ba của Minh Nhật là điện thoại hỏi thăm tình hình còn nói ông đang công tác ở nước ngoài nhờ cậu và Minh Nhật chăm sóc, cần gì cứ gọi ông.
"Rồi ai mới là Cha của anh ta đây, người bác này thương con thương cháu vô cùng trong khi người cha kia lại vô tâm chẳng có một chút động tĩnh gì, còn nguyên cái nhà đó nữa, thiếu gia ở viện cũng không cử ai đến chăm sóc mang đồ ăn gì cả.
" An Thiên cảm thấy gia đình ngày rất kỳ lạ, ngay từ đầu cậu đã cảm thấy không được đúng lắm rồi, cậu con trai thì bị cha đánh, người hầu không quan tâm, dù gì Đỗ Minh chẳng nói được với ai câu này nên họ càng khi dễ anh hơn, cái để họ còn biết chừng mực chính là ông Nội và người Bác vẫn còn quan tâm và quyền lực này đây, Đỗ Minh không bị bệnh có thể công ty đã sang tên cho anh ta rồi, nếu không có chuyện của lúc nhỏ thì tuổi hai mươi lắm này của anh ta nhất định sẽ là tổng tài bá đạo rồi.
An Thiên đang suy nghĩ thì Minh Nhật gõ nhẹ rồi bước vào.
"Anh ấy chưa tỉnh đâu, tớ có hỏi bác sĩ họ nói có tiêm thuốc an thần giúp anh ấy ngủ ngon hơn, anh ấy cần thời gian hồi phục và bồi bổ thể lực.
" Minh Nhật đặt một ghế ngồi cạnh An Thiên mà nói.
"Xem ra nguyên nhân chính vẫn là ở gia đình anh ấy, tớ cảm thấy mọi người điều không có ý tốt với thiếu gia này.
" An Thiên tâm sự với Minh Nhật.
"Vốn là vậy rồi, cậu nói xem con của người vợ trước thì phải chịu bao bực bội của chú tớ chứ, hai vợ chồng đã có nhiều bất hòa thì khi nhìn thấy anh Đỗ Minh chú ấy chỉ thêm căm hận, huống hồ giờ đã có hai đứa con trai mười tuổi bên cạnh, với bệnh tình của anh ấy thì chú ấy hy vọng hay cần gì nữa, không có ông Nội và Ba tớ thì còn thê thảm hơn, tơ cũng chẳng có thiện cảm gì với người thím kế kia cả.
" Minh Nhật nghĩ sao nói vậy, với An Thiên thì Minh Nhật vô cùng tin tưởng.
An Thiên đang muốn nói thì bụng cậu lại đau làm cậu nhăn mặt.
"Có phải bánh bao lúc nãy không hợp vệ sinh không? Cậu không sao chứ.
" Minh Nhật lo lắng.
"Chắc không phải đâu, tớ bị đau từ trưa đến giờ rồi nhưng không nặng lắm, lúc nãy ăn xong vẫn ợ chua một cái làm tớ ăn không vô.
"
"Có thể cậu bị ngộ độc thực phẩm không?" Minh Nhật nghi vấn.
"Sáng bọn mình ăn sáng chung, chưa tớ chỉ ăn một quả rưỡi trứng luộc mà Đỗ Minh cho, không giống ngộ độc lắm đâu.
" An Thiên thấy không giống lắm cậu vẫn nghĩ mình bị đói nên cào bao tử nên đau âm ỉ.
"Anh ấy còn cho cậu trứng ư, sao mới có hai ngày mà anh ấy thích ứng mau vậy.
" Minh Nhật thắc mắc.
"Tớ thì thấy bình thường, anh ta không hạ độc đâu, trứng tớ ăn còn chưa lột vỏ bên ngoài, an toàn lắm.
" An Thiên cảm thấy việc cho quả trứng khi người khác đói cũng không có gì là lạ.
"Nãy tớ theo học các bài hạ độc từ đồ ăn các món kỵ nhau có món sữa đậu nành với trứng luộc á, hai loại này dùng sẽ gây cản trở tiêu hóa, đầy bụng và ợ chua, nặng hơn là chướng bụng đổ mồ hôi toàn thân, có lẽ do chúng mình đã ăn sáng một khoản thời gian nên cậu chỉ bị nhẹ là ợ chua hà.
" Minh Nhật "Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
" vừa học là áp dụng giảng dạy liền.
An Thiên nghe thấy thế thì một đoạn ký ức vội lướt qua "Bác sĩ nói hai chất trong quả hồng và tinh bột thì chẳng phải lúc trưa khi mình đến cũng có món khoai lang nướng giấy bạc phủ phô mai với khoai lang chiên còn có một rổ hồng mộng nước nữa, chưa kể món xà lách rau kinh giới giờ lại thấy chẳng giống vô tình hay sơ ý để vào tí nào, rõ là gà và kinh giới không chung bàn được, nếu là đầu bếp cũng phải chú ý tới, buổi xế còn hai củ khoai lang mật nướng.
" nhìn như một bàn ăn tịnh soạn nhưng toàn là các món độc hại, không biết trước kia Đỗ Minh đã khó chịu bao nhiêu lần.
"Thiên Thiên, cậu đang nghĩ gì vậy, cậu đau lắm hả, tớ gọi bác sĩ.
" Minh Nhật nhìn cậu không nói gì mà cứ như đang suy tư nên nóng ruột.
"Tớ không sao, chỉ bị ợ chua chút thôi, nếu cậu nói vậy lát tớ ra bác sĩ kiểm tra rồi lấy thuốc uống là được rồi.
" An Thiên cất giấu chuyện mình vừa suy nghĩ, cậu cần tìm thêm bằng chứng, không thể mới đến hai ngày mà đánh giá nhanh như vậy.
"Tiền khám và thuốc miễn phí phải không?" An Thiên lấy lại tinh thần quay lại trả giá với Minh Nhật.
"Tất nhiên rồi, đây là Bệnh viện tư nhân của ba tớ mà, sao? Thấy tớ hữu dụng vô cùng chưa.
" Minh Nhật cười tươi mà ăn ngay nói thắng.
"Không hổ là cậu.
" An Thiên nhìn đồng hồ đã mười giờ, cậu bảo Minh Nhật về nghĩ ngơi mai còn đi học, còn cậu sẽ ở lại chăm sóc Đỗ Minh nên buổi học ngày mai Minh Nhật phải chú tâm học để dạy lại cho cậu.
Minh Nhật cũng muốn ở lại nhưng lại nghĩ ở đây có bác sĩ hỗ trợ, bản thân nên đến trường rồi ghi lại bài học, cả hai điều có việc nên làm nhưng vẫn hỗ trợ nhau, An Thiên thì chăm sóc anh họ, cậu thì ghi bài học giúp An Thiên.
Hai người nói chuyện vài câu, bác sĩ vào khám thì đúng như Minh Nhật nói cậu bảo bác sĩ kê thuốc cho An Thiên.
"Vậy tớ về đậy, phiền cậu chăm sóc anh họ tớ tốt vào nhé, tớ nói ba tớ tăng lương cho.
" Minh Nhật cười ha ha xếp ghế lại chuẩn bị rời đi.
"Tớ hỏi này, Cha cậu rõ lớn hơn Cha của Đỗ Minh nhưng cậu lại gọi anh ta là anh họ vậy đúng ra là em họ chứ.
" An Thiên kéo chăn lên cho Đỗ Minh xong cũng xoay người vừa tiễn Minh Nhật vừa hỏi.
"Ba tớ nói anh sinh trước người đó là anh, huống hồ anh ấy sinh trước tớ tám năm, mà anh ấy khi chưa bị như thế cũng gọi tớ là em họ nên tớ đã quen gọi vậy rồi, nghe bảo là ba tớ dạy anh tớ gọi thế đấy.
" Minh Nhật cảm thấy người ba này ngang không thể tả, hai chị ruột của cậu điều là con gái nên đứa cháu trai này được ba cậu nâng niu và xin vía rất nhiều rồi sau đó mới sinh ra cậu, nên Đỗ Minh chính là bùa may nắn của ba cậu nên cũng hai nói đùa với cậu là sau này ba cậu lớn tuổi cậu phải hứa chăm sóc thật tốt cho Đỗ Minh, Minh Nhật cảm thấy mình rất giống ba ở điểm này khi thương ai là môi hết tim gan, lòng tin cho người đó.
"Bác trai thật là ngang ngược.
" An Thiên cảm thán.
"Tớ cũng thấy vậy đấy, mà tới đây được rồi cậu vào trong đi, tớ đi taxi về mai học xong tớ lại qua.
" Minh Nhật bấm vài cái đã có xe đến rước.
"Tớ biết rồi, mai nhớ mang theo cho tớ bộ quần áo để thay nhé.
" hai người tách nhau ra kẻ lên xe về kẻ vào trong chăm sóc bệnh nhân.
Gần khuya Đỗ Minh trở sốt, cả người nóng rang, cậu nhấn nút gọi bác sĩ vào thì chưa đầy một phút họ đã có mặt kiểm tra và tiêm thuốc hạ sốt cho anh, cả đêm anh cứ đổ mồ hôi liên tục nên cậu phải lau nước ấm cho anh rồi canh lau mồ hôi trên trán, cứ như thế cả đêm cậu dường như không ngủ, đến gần sáng cậu mệt lả người nên ngủ gật bên cạnh giường của Đỗ Minh.
.