Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 63: 63: Gặp Phải Đồ Thần Kinh





“Mày đừng có giả bộ nữa, chính mày là người đẩy mẹ con tao đến hoàn cảnh như vầy.

Con tao nó chết cũng là do một tay mày đúng không?”
Có vẻ thời gian ở trong đây cũng giúp bà ta dưỡng lại tính cách khá tốt.

Gằn giọng nói từng chữ một với ánh mắt đầy thù hận nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Nếu là bà ta của trước kia có lẽ đã nổi điên mà quát tháo rồi lao vào đánh cô rồi.
“Không phải do tôi, mà là do bà.”
“Tao?”
Nhếch mép nhìn bà ta cười, cô ngả người dựa vào thành ghế phía sau giọng nói đều đều đáp trả bà ta.
“Hãy suy nghĩa kĩ lại đi, những việc từ xưa tới nay mẹ con bà làm có gì là đúng? Hết hãm hại, ép mẹ tôi đến con đường chết rồi lại đến tôi, bà muốn phá hủy tôi, hủy hoại cuộc đời của tôi.

Như vậy thì cũng thôi đi, bà lại còn qua lại với tên đàn ông khác.

Là tôi ép bà sao? Tôi đẩy bà lên giường của hắn ta sao? Không có đâu, tất cả là do mẹ con bà tự làm tự chịu.”
Nếu cô có ác thì cũng chỉ bằng một phần mười của họ.

Không phải họ tạo ra kế hoạch để hãm hại cô sao? Cô cũng chỉ là tiện tay sử dụng mà lật ngược lại thôi.
Đừng oán trách làm ra vẻ vô tội đáng thương.

Vì họ không xứng đáng, họ không có quyền làm người bị hại.

Những gì họ đang hứng chịu chỉ là gieo nhân nào gặt quả nấy mà thôi.
“Đợi tao ra được nhất định sẽ không tha cho…”
“Bà ra ngoài thì làm được gì? Chứng kiến chồng cũ của mình ở bên tình nhân mới sắp lên làm vợ và đứa con chuẩn bị chào đời sao?”

Bà ta đơ người trước câu nói của cô.

Điều này đối với bà còn sốc hơn cả việc Băng Na mất nữa.

Chỉ mới một thòi gian ngắn thôi mà… mà ông ta đã vậy rồi sao?
Tình nhân mới sắp lên làm vợ? Đứa con chuẩn bị chào đời?
“Cô… cô nói dối tôi đúng không? Làm sao… làm sao lại có chuyện đấy được…”
Thấy biểu hiện của bà ta mà cô thầm cười khinh bỉ trong lòng không thôi.

Đừng làm vẻ tình thâm vậy chứ? Ông ăn chả thì bà ăn nem thôi.

Hai người thì có ai trong sạch hơn ai mà còn phải sốc như vậy.
Lấy từ trong túi xách ra một tệp hồ sơ, cô đưa tay đẩy về phía bà ta.
“Từ từ mở ra xem.”
Trong đấy có rất nhiều thứ hay ho mà cô muốn cho bà ta xem.
“Đây là…”
Bà ta nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ rồi chậm chậm mở ra xem.

Trong đây có giấy bệnh án của Băng Na, một mẩu giấy báo có tin tức về ông Triệu nói về việc ly hôn với bà.

Tên khốn Vỹ Trác cũng lợi dụng mà đạp mẹ con bà một cước, tình cảm xưa kia rất tốt, giúp đỡ lẫn nhau.

Nay rơi vào miệng hắn thì bao nhiêu việc xấu và kế hoạch cùng hợp tác xưa lại đổ hết lên đầu bà và con bà.
Khi xem gần hết rồi thì kẹp trong tờ báo đấy lại rơi ra mấy tấm hình chụp.

Chính xác hơn nữa thì là tấm hình của ông Triệu chụp cùng một cô gái trẻ xinh đẹp, tầm tuổi con gái của bà.

Lật qua tấm sau thì bà thấy cận cảnh hơn, bụng cô ta xác thực đã nhô lên rất rõ.

Hai người đứng sát vào và đang hôn nhau mãnh liệt.
“Không… không… không thể nào.”
“Xem hết rồi chứ? Bà có gì muốn nói với tôi không?”
Bà ta có vẻ đang do dự và suy tính.

Cô cũng không gấp gáp gì mà ngồi đấy đợi bà ta.

Phải mất tầm 5 phút sau khi nghĩ thông suốt thì bà ta mới bắt đầu lí nhí nói cho cô.
“Tôi… nói.”

Sau khi nói chuyện với bà ta xong thì cô rời khỏi đấy và trở về nhà của mình.

Nếu lời bà ta nói là đúng thì mọi chuyện có vẻ ngày càng khó giải quyết rồi đây.
Nếu không cẩn thận thì rất dễ sẽ bứt dây động rừng.

Nói không chừng là chỉa mũi nhọn về phía địch nhưng địch lại đang chỉa súng vào đầu mình.
Trên đường lái xe về nhà mải mê suy nghĩ mà cô đã không phản ứng kịp khi có chiếc xe vượt đèn đỏ băng qua đường.


Chiếc xe thể thao mắc tiền đấy lao tới tông thẳng vào đầu xe của cô.
“Á…”
Cô chúi người về phía trước, nếu không phải đã cài dây an toàn chắc chắn thì cái mạng nhỏ này của cô chắc cũng không xong rồi mất.
Cả hai chiếc xe cùng mở cửa bước xuống xem xét tình hình.

Người lái chiếc xe thể thao kia là một người đàn ông khá trẻ tuổi và ăn mặc thời thượng, chắc cũng chỉ tầm tuổi với Mộ Hàn nhà cô mà thôi.
“Tôi thành thật xin lỗi, tôi có chuyện gấp nên…”
Anh ta tiến lên, sát lại gần cô hớt hải mà nói lời xin lỗi cô.
“Haizzz… thôi bỏ đi, cũng không nặng lắm.

Điều này cũng chả ai muốn cả, anh cứ đi đi.”
Đứng giữa ngã ba đường, tuy không ùn tắc nhưng cũng có rất nhiều người đứng xem.

Cô không muốn tiếp tục đứng đây tranh chấp về vấn đề này nữa, nhanh chóng kết thúc rồi rời đi thôi.
Quay người muốn lên xe rồi rời đi thì người đàn ông kia không chịu buông tha mà còn bám theo cô.

Anh ta đi nhanh tới chặn trước mặt không cho cô đi.
“Chuyện gì?”
Cô ngước mắt lên, khó hiểu mà nhìn anh ta.
“Hiện tại tôi bận, không thể cùng cô đi đến chỗ sửa chữa được.

Cô cho tôi số đi, tôi nhất định sẽ chi trả rõ ràng.”
Chẳng phải cô đã nói rất rõ ràng rồi sao? Anh ta có cần phải nghĩa hiệp như vậy không?
“Thôi không cần, cũng không đáng mấy đâu.”
“…”
“Anh làm gì vậy hả?”
Cô bỏ lại một câu nói rồi đi lướt qua người anh ta.

Chỉ là khi cô và lưng anh ta cách nhau một bước thì anh ta chợt quay người lại rồi nắm chặt lấy cánh tay của cô.
Bức xúc với thái độ của anh ta mà cô quát lớn tiếng lên.


Vung mạnh tay lên hất lấy cánh tay anh ta ra.

Trợn tròn mắt nhìn cảnh cáo, cô đã cố kìm nén tay mình để không tát anh ta một cái thật mạnh.
Rốt cuộc là đụng xe hay là đụng độ muốn kiếm chuyện?
Cô nhớ không lầm thì hồi nãy anh ta đã nói là đang bận kia mà? Tại sao bây giờ lại ở đây dây dưa với cô?
“Cho tôi số điện thoại đi.”
“Tôi đã nói là không cần rồi mà?”
Cô không muốn cho người lạ số của mình, đặc biệt lại là những người gặp lần đầu gặp không rõ ràng này.

Nếu là hồi nãy thì cô còn suy nghĩ lại nhưng sau khi chứng kiến nãy giờ thì cô nghĩ quyết định không cho của mình là đúng.
Ai mà biết được anh ta có phải tên biến thái quấy rối hay không?
“Tôi không muốn nợ ai cái gì.

Hay tôi mời cô ăn một bữa nhé?”
Diệp Minh cao hơn cô gần một cái đầu, anh ta cúi xuống nhìn chằm chằm cô đang tức giận muốn phì khói.

Như thể thấy cô chưa đủ lửa mà anh ta còn châm thêm dầu.
“Đồ thần kinh.”
Có phải hôm nay cô quá xui xẻo rồi không?
Đẩy anh ta một cái mạnh hết sức mình, cô trừng mắt đe dọa rồi hùng hổ nhanh chóng tới xe của mình ngồi vào rồi lái rời đi bỏ mặc anh ta đứng đấy.
Biểu hiện của cô không những làm anh ta nản chí hay bỏ cuộc mà còn vui vẻ mà cười nhếch mép.

Đã hết việc cần phải làm rồi nên anh ta cũng không việc gì phải ở lại nữa mà lên xe rồi rời đi.
Chỉ là khi nhìn theo hình bóng xe của cô thì anh ta buộc miệng nói một câu:
“Hãy đợi tôi nhé Bối Hi xinh đẹp.”.