Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 2: 2: Cứu Em





Anh nhẹ nhàng xem xét vết thương trên người rồi đỡ cô dậy.

Đợi đến khi cô như kịp tiêu hoá những chuyện đã xảy ra thì bản thân đã nằm gọn lỏn trên lưng anh.
Nhìn ngó bốn phía xung quanh anh chọn một hướng rồi bắt đầu len lỏi qua các tán lá, những cái cây lớn nhỏ khác nhau mà đi.
“Anh thả tôi xuống đi.”
Nằm trên tấm lưng rộng lớn của Mộ Hàn một lúc cô đã cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Nhưng cũng không vì vậy mà cô quên đi hoàn cảnh hiện tại.
Cô không muốn làm gánh nặng cho ai cả.
“Em cứ nằm yên đi.

Nếu tôi để em đi bộ có khi còn lâu hơn ấy.”
Vòng tay đang ôm cô của anh xiết chặt hơn một chút.

Mắt nhìn thẳng chạy nhanh về phía mà anh hướng tới.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Cúi sát đầu vào gần anh, tay ôm thật chặt.

Dù cô đã biết được một phần ít nhiều nhưng miệng vẫn muốn hỏi.
Chắc đến khi có chết cô cũng không dám tin đấy là sự thật.

Dù sự thật ấy đang phơi bày ngay trước mắt cô.
“Tôi đến cứu em.”
Cõng cô một đoạn khá xa, anh cũng bắt đầu mệt mỏi.

Những giọt mồ hồi thi nhau chảy dài từ trán lướt qua sóng mũi rồi rơi thẳng xuống phía dưới chiếc áo sơ mi đen đã bị rách và đính đầy đất.
Nhưng dù vậy anh vẫn kiên nhẫn đáp lại từng lời mà cô hỏi.

Như thể đây không phải là cuộc truy đuổi sống chết mà chỉ đơn thuần là anh cõng cô đi dạo vậy.

Nghe đến đây cô chỉ cúi lặng người, không biết nên nói gì.

Thực chất bên trong cô bây giờ đang rất xao động.
Anh vẫn luôn như vậy sao? Cô đến hoàn cảnh như vầy rồi mà anh vẫn còn ngây ngốc ư?
Không thể phủ nhận rằng cô rất cảm động từ lời anh nói.

Mắt cô đỏ au, nước quanh hốc mắt đang trực trào rơi.
Người mà cô từng ghét cay ghét đắng, lạnh lùng lẩn tránh lại đang trút bỏ hi sinh từng thứ một vì cô.

Đi khá xa rồi, nơi đây cô chả biết rõ phương hướng là đâu.

Chỉ nghe anh nói sơ qua rằng hai người đang đến gần một quốc lộ lớn.
Thấy một lùm cây rậm rạp, anh rẽ vào và đặt cô xuống nghỉ ngơi.

Mộ Hàn ló đầu ra nhìn xung quanh xác định lại một lần nữa rồi mới an tâm nhìn rõ cô hơn.
Ha! Chỉ có mấy tháng thôi mà cô và anh bây giờ thật chẳng ra làm sao cả.

Đều nhếch nhác, bần cùng như nhau.
“Ăn đi.”
Anh đưa tới trước mặt cô một chiếc bánh bao méo mó, lạnh ngắt không biết từ bao giờ.

Có thể đối với người khác là đồ bỏ đi, nhưng với hoàn cảnh của cô bây giờ nó còn quý giá hơn cả vàng nữa.
Giật phắt lấy chiếc bánh từ tay anh cô bắt đầu cắm một miếng nhai ngấu nghiến.

Khó khăn mãi mới nuốt xuống được.
Cắn đến miếng thứ hai cô mới chợt nhớ ra gì đó.

Quay qua nhìn anh đang ngồi nhìn cô ăn cách đó không xa.
“Này, anh cũng ăn đi.”
Bẻ một nửa chiếc bánh chưa bị đụng tới, cô chìa qua đưa cho anh.
Mộ Hàn ngạc nhiên trước hành động của cô nhưng cũng rất nhanh từ chối.
“Em ăn đi, anh không đói.”
“…”
Mặc kệ lời đó, cô lết qua dúi mẩu bánh vào lòng bàn tay của anh.
“Ăn đi.”
Không khách sáo thêm nữa, cô bắt đầu đánh chén nửa bánh của mình.

Đến khi ăn xong, cô ngửa mặt lên nhìn thì đã thấy anh ăn xong từ bao giờ rồi.
Xì!
Cô vô thức mà phụt cười thành tiếng.

Thật không ngờ Tần tổng từng hô mưa gọi gió trong giới thương trường cũng có bộ mặt này.
Miệng thì nói một đằng, tay thì làm một nẻo.
Từ phía đường quốc lộ ầm ầm tiếng động cơ xe kéo tới.

Cô nghĩ mình đã tìm được người giúp, định đứng lên hô hào kêu cứu thì bị anh kéo lại.
“Anh làm gì vậy?”
“Coi chừng.”
Từ đằng xa có tới bốn chiếc xe con dừng lại.

Bọn họ mặc đồ đen bước xuống từ những chiếc xe đó.


Cô có thể thấy sát khí hằm hằm phát ra từ họ.
Những tên đó mặt mày hung dữ, trên tay còn có vũ khí hạng nặng và súng.
Mồ hôi sau lưng cô túa ra, bất giác quay đầu lại nhìn anh.
Anh cũng không khá hơn là bao.

Dự tính ban đầu khác xa với thực tại mà anh đã tính toán.

Người anh nhờ giúp chưa tới mà kẻ địch thì đã kéo thêm người.
Với tình hình hiện tại thì khó mà cả hai người đều chạy thoát…
Suy đi tính lại một chút trong đầu.

Sau khi có quyết định của bản thân, anh quay qua nhìn cô.

Lấy từ trong túi quần ra chiếc điện thoại và một chút tiền còn sót lại trên người.
Anh cầm lấy chúng bỏ vào lòng bàn tay của cô.
Bối Hi khó hiểu dõi theo hành động nãy giờ của anh.

Anh đây là muốn làm gì?
“Em cầm lấy mấy thứ này, trong điện thoại có số một người bạn của anh.

Đi thẳng theo hướng kia đợi cậu ta đến đón.”
Như hiểu được thắc mắc trong cô, anh từ tốn giải thích.
“Vậy còn anh?”
Nãy giờ anh tìm đường cho cô nhưng không nói gì đến bản thân cả.

Rốt cuộc là anh đang dự tính gì vậy?
“Anh đi hướng ngược lại đánh lạc hướng chúng.

Em tranh thủ thời gian ấy chạy thật nhanh đấy.”
“Nhanh như mọi khi em hay trốn chạy anh vậy.”
Để bớt lo anh còn cười và nói giỡn với cô.

Nhưng anh nào biết làm vậy cô còn đau lòng hơn.
Đã hai bảy tuổi rồi không phải cô không biết.

Chuyện anh nói thì nhẹ nhàng nhưng nó nguy hiểm tới mức nào chứ?
“Chúng ta cùng đi được không?”

Anh nghe thế chỉ mỉm cười rồi lắc đầu mà không đáp lại, quay lưng bỏ đi hướng ngược lại với cô.
Cô đứng đó nhìn theo tấm lưng rộng lớn của anh.

Đây chính là cảm giác khi sinh ly tử biệt ấy sao?
“Nếu lần này chúng ta không qua khỏi thì kiếp sau em có muốn thử tìm hiểu anh không?”
Đi được vài bước đột nhiên giọng anh nói vọng lại.

Anh không quay đầu lại mà chỉ đứng im bất động hỏi.
Nếu quay lại sẽ phải đối mặt với cô.

Anh sẽ không kìm được mà để cô thấy bộ mặt yếu đuối ấy mất.
“Không.”
Nghe được câu trả lời dõng dạc từ cô, thân mình anh khẽ run lên.

Sau đó ‘ừm’ nhẹ một tiếng rồi cất bước tiếp tục về phía trước.
“Tần Mộ Hàn.”
Nghe tiếng cô ấy gọi đằng sau, anh quay người lại.

Chưa kịp nói gì đã thấy cô lao đến sà vào lòng anh.
Nhón chân lên hôn anh một cách mạnh bạo.

Đến khi hoàn hồn sau chuyện xảy ra anh nhanh chóng ôm lấy eo cô rồi đáp trả lại nụ hôn.
Đôi khi nói nhiều cũng dư thừa, lời nói không biểu đạt hết được điều ta muốn thể hiện với đối phương.
Hành động cho họ thấy chính là điều chân thật hơn tất cả.
Nụ hôn trao anh thay lời cô muốn nói.
Cô không muốn kiếp sau thử tìm hiểu anh nữa.
Cô muốn được yêu anh, được cùng anh chung sống bình yên đến già.
Kiếp này bỏ lỡ nhau, tổn thương lẫn nhau vậy là quá đủ rồi..