Bên tai nổ lên một tiếng sấm sét, mưa to tầm tã thỉnh thoảng tới, người trên giường mí mắt giật giật, vẫn chưa tỉnh táo lại, trong đầu suy nghĩ cuồn cuộn, những ký ức nhiều năm trước cứ xuất hiện trong đầu hắn dù trong lúc ngủ mơ, đều làm hít thở không thông thống khổ và tuyệt vọng.
Dịch Thiên Phàm lại về đến ngôi nhà cao cửa rộng kia, là nơi đình đài lầu các, dụng cụ bài trí xa hoa, đều tỏ rõ gia chủ có tài lực hùng hậu, nhưng hiện giờ Dịch Thiên Phàm biết, lúc đó tất cả chỉ là bày biện bên ngoài, phong cảnh kim ngọc trước mắt đây nhưng lại rỗng ruột bên trong, thì ra Dịch gia từ lúc đó đã ẩn ẩn hiện ra suy bại.
.
ngôn tình ngược
Hắn về đến cái phòng ngủ kia, nằm trên giường là một vị phu nhân trung niên, tóc ảm đạm hình dáng tiều tụy, mỗi lần hô hấp đều phảng phất như muốn không ra hơi, đôi tay thon gầy của bà nắm lấy tay thiếu niên, nói di nguyện cuối cùng của mình đứt quãng nói cho đối phương nghe, "Thiên phàm......!Nương sợ là......!sắp đi gặp phụ thân con......!sau này......!một mình con phải tự lo cho......!Dịch gia......!Tử Hàn nó......!tính tình ôn nhuận nhu hòa, vẫn luôn một lòng đối với con......!Nương muốn......!con cưới nó làm vợ......!có nó chăm sóc con......!Nương mới có thể yên tâm......!con cũng phải, đối đãi nó cho tốt......!nghe nó nói......!đừng suốt ngày......!cùng những tên công tử nhà giàu đó quậy phá......!phải chăm lo tốt cái nhà này......"
Bên giường hai thiếu niên tuổi xấp xỉ nhau, thiếu niên bị nắm tay cũng bất quá mười lăm mười sáu tuổi, từ nhỏ không biết củi gạo quý, không thể hiểu lời nói thấm thía của bà, ngoại trừ khóc biểu hiện thương cảm đối với mẫu thân, cũng không có suy nghĩ khác, "Nương......!Ô ô ô......"
Dịch Thiên Phàm trong bóng tối đứng ở một bên cũng đã rơi lệ đầy mặt, tay trái che ngực, tay phải nắm lại thành quyền chạy đến bên cạnh giường, thống hận bản thân không nghe lời mẫu thân, "Nương......!Con đã không nghe lời nương nói......!con không có đối tốt với y......!Là con huỷ hoại cơ nghiệp Dịch gia, huỷ hoại hạnh phúc gia đình mình, huỷ hoại tất cả......"
Dịch Thiên Phàm còn muốn sám hối, nhưng tình cảnh trước mắt đã chuyển, đi đến thành nam hoa phố, mấy thanh niên vây quanh một người, từ Diệu Âm phường xuống lầu.
Bên ngoài không biết khi nào đã bắt đầu có tuyết, mấy người ra cửa đều quần áo đơn bạc, không khỏi bị đông lạnh đến lạnh run, thầm mắng sao thời tiết thay đổi bất thường.
"Thiên phàm......" Thu Tử Hàn đứng ở cửa, trong tay cầm áo khoác, cũng không biết đứng bao lâu, bị tuyết phủ trắng đầu, "Ta có đem áo khoác cho ngươi......!Trời lạnh, đừng để bị nhiễm phong hàn."
Nhóm thanh niên dừng bước, bắt đầu thấp giọng cười trộm, Dịch gia có nam thê tuổi không lớn nhưng lại thích quản đông quản tây, chỉ đi uống hoa tửu đã bị tìm tới.
Thanh niên cảm giác bị mất hết mặt mũi, có chút không vui, đi đến một bước, "Sao ngươi lại tới đây?"
Thu Tử Hàn đem áo khoác trong lòng đưa lên, tất nhiên là nhón chân phủ áo khoác cho thanh niên để đỡ lạnh, lúc này mới thấy rõ, thì ra bụng y hơi gồ lên, đã mang thai, "Đột nhiên thời tiết thay đổi, sợ ngươi đông lạnh, nên muốn đem áo cho ngươi, hôm nay......!có thể về sớm một chút cùng ta hay không......" Ngữ khí cẩn thận, có mong đợi có khẩn trương.
Thanh niên cảm thấy ấm áp vì được áo khoác che chở, cảm giác dễ chịu rất nhiều, nhìn Thu Tử Hàn sắc mặt trắng bệch có chút không đành lòng, vừa định nói, lại bị người phía sau đánh gãy, "Thiên Phàm......!Chúng ta định đi tiếp mà, các cô nương Túy Tiên Lâu một người lại một người rất xinh đẹp a, ngươi......!không đi xem sao?" Nói xong thì phía sau vang lên một trận cười vang, thanh niên nhấp nhấp miệng, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Cuối cùng thanh niên vẫn bị người lôi đi, để Thu Tử Hàn một mình trên nền tuyết.
Nhìn thân ảnh đơn bạc của Thu Tử Hàn, hai mắt đỏ bừng, Dịch Thiên Phàm nắm tay càng chặt, hận không thể đi đến hung hăng đánh hai cái vào bản thân khi còn trẻ tuổi đó, nếu nhớ không lầm ngày ấy chắc là sinh nhật Thu Tử Hàn, khi đó y đã mang thai hơn bốn tháng, mình lại nỡ bỏ y một mình giữa trời tuyết như vậy, xoay người cùng cái gọi là bằng hữu uống hoa tửu cả đêm, cũng không biết Tử Hàn về nhà như thế nào.
Sau vài thập niên, nhà tan cửa nát, bằng hữu thì cây đổ bầy khỉ tan, tiểu thiếp cùng gian phu cấu kết lừa hết gian sản cùng nhau bỏ trốn, người hầu cũng lần lượt rời đi, không có ai giống như Thu Tử Hàn thật lòng đối tốt với hắn, không vì tiền tài, không vì hư danh, chỉ vì hắn mà thôi, một chân tình như vậy, mà bị chính mình đạp hư.
Bên tai vang lên tiếng sấm chớp, mưa to từ chân trời như thác nước rơi xuống.
Trước mắt lại hiện lên cảnh tượng nhà cũ của Dịch gia.
Dịch Thiên Phàm cả người phát run, hai mắt trợn to, cả người sợ hãi, phảng phất như chết đuối, hít thở không thông, "Không......" Đột nhiên, hắn như nổi điên mà chạy đi, hắn muốn chạy để trốn tránh, muốn chạy để trốn cái cảnh mà làm cho hắn đau lòng và sợ hãi ở trong mơ.
Chính là cái đêm mưa to đó, cái đêm mưa mà làm hắn hối hận cả đời, cái đêm mưa làm hắn vĩnh viễn mất đi Thu Tử Hàn và hài tử.
Máu......!Nơi nơi đều là máu......!
Nước mưa hòa lẫn máu, nhuộm đỏ toàn bộ hồ sen.
Thi thể, hai cổ thi thể, một lớn một nhỏ, trắng bệch giống như tuyết.
Người trên giường rốt cuộc bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi, giống như mới vớt từ nước lên, "Ha......!Ha......" Dịch Thiên Phàm ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ngây cả người, nhớ tới cảnh tượng trong mộng vừa rồi, cuối cùng hốc mắt hắn nóng lên, đôi tay ôm mặt khóc rống lên, "Tử Hàn......!Ta thực xin lỗi ngươi......!Tử Hàn......"
Người phòng cách vách bị đánh thức, mắng hai câu, nhưng không đến nhìn xem phụ thân tuổi già của mình.
Đúng vậy, trong trí nhớ không có ấn tượng mẫu thân cùng với gian phu bỏ trốn, phụ thân thì khốn cùng thất vọng không có đường mưu sinh, sau khi hiểu chuyện thì bị ánh mắt ghẻ lạnh và khinh bỉ của nhiều người, vẫn luôn ở trong nhà, dù là ai cũng không có sắc mặt tốt.
Dịch Thiên Phàm che miệng lại, không dám lại khóc ra tiếng, chỉ yên lặng rớt nước mắt.
Bên tai tiếng mưa to phảng phất nhưng hắn cưỡng bách suy nghĩ của mình, không muốn nghĩ đến tình cảnh khi Thu Tử Hàn chết.
Ngày ấy lúc Dịch Thiên Phàm sinh nhật hai mươi tuổi, Thu Tử Hàn không biết vì sao lại không màng mình đang mang thai bảy tháng mà một mình chạy ra khỏi phòng trong đêm mưa to, kết quả ngã xuống hồ sen không người cứu giúp, tuy rằng có giãy giụa bò lên bờ được, nhưng lại bị động thai khí, trong đêm mưa to mà thống khổ một mình sinh non, sinh ra nam hài nhi, đến ngày hôm sau khi được người phát hiện thì là một lớn một nhỏ đã không có hô hấp.
Đối với cái chết của Thu Tử Hàn, khi đó Dịch Thiên Phàm cũng có chút đau lòng, nhưng cũng chỉ có chút mà thôi, không giống hiện giờ khi biết nhân gian ấm lạnh, biết chân tình đáng quý, biết ngày đó không quý trọng tình cảm chân thành, nên đau thấu triệt nội tâm.
Nếu nói thời niên thiếu Dịch Thiên Phàm đối với Thu Tử Hàn không có cảm tình cũng không đúng.
Thu Dịch hai nhà vốn là có giao tình, cha mẹ Thu Tử Hàn bất hạnh mất sớm, nên sớm gởi nuôi ở Dịch gia, Tử Hàn Thiên Phàm hai người xem như hai đứa nhỏ vô tư.
Hai người tuổi xấp xỉ, một lanh lợi một an tĩnh, một người dương trương một người nội liễm, Thu Tử Hàn tuy rằng nhỏ hơn Dịch Thiên Phàm một tuổi, nhưng mọi chuyện đều quán xuyến, đối với Dịch Thiên Phàm rất chăm sóc.
Chẳng qua, khi đó Dịch Thiên Phàm cái gì đều có, bên người có quá nhiều chuyện có thể hấp dẫn hắn, cho dù phụ thân mất đi, hắn còn có mẫu thân yêu thương hắn, có nhiều tiền để tiêu như không bao giờ hết, có bằng hữu ăn chơi cùng, còn có......nữ nhân chủ động dán lên.
Có thể một phần vì Thu Tử Hàn chỉ có hơi ái khả.
Sau đó, mẫu thân cũng mất đi, không nhận thấy gia nghiệp càng suy sụp, không nghĩ cách cứu vãn gia nghiệp, lại trầm mê thanh sắc, Dịch Thiên Phàm không ý thức được, Thu Tử Hàn đối với hắn trân quý cỡ nào.
Hiện tại sống qua vài thập niên Dịch Thiên Phàm rốt cuộc đã không còn trẻ, vừa rồi đau lòng, làm thể xác và tinh thần hắn đều mệt, khóc khô nước mắt, xuống giường, Dịch Thiên Phàm run run rẩy rẩy đi đến cạnh bàn, uống một ngụm trà lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ gió không chút nào ngừng, nước mưa theo cửa sổ chưa kịp tu sửa mà thấm vào.
Nóc nhà cũng có chút không chịu nổi mưa to như thế, nước mưa từng giọt từng giọt mà rơi vào.
Dịch Thiên Phàm ngồi ở cạnh bàn, dại ra một lát, đột nhiên si ngốc đứng lên, "Tử Hàn......!Ta không chờ nữa......!để....!Ta đi cùng ngươi......" Một bên lẩm bẩm tự nói, một bên đẩy cửa phòng ra, đi vào trong mưa.
Nước mưa rất nhanh thấm đẫm Dịch Thiên Phàm, nhưng hắn một chút không thèm để ý, chậm rãi ra khỏi cửa, bước chân nặng nề, đi đến sông ngoài thành, "Tử Hàn......!Nếu có kiếp sau, ta......!Nhất định phải sẽ đối đãi ngươi thật tốt......!Ta đến đây......!Chờ ta......"
Sông ngoài thành càng ngày càng gần, tâm cũng càng ngày càng bình tĩnh.
Đầu xuân đêm mưa rất rét lạnh, Dịch Thiên Phàm cả người phát run, khớp hàm đánh lập cập.
Nghĩ đến Tử Hàn của hắn ở đêm mưa mà giãy giụa một mình sinh hài tử, cũng không biết là cỡ nào thống khổ và tuyệt vọng, "Tử Hàn......!Không lạnh......!Ta không bao giờ để ngươi chịu lạnh nữa......"
Cuối cùng Dịch Thiên Phàm không đứng thẳng được nữa, nên quỳ trên đất, nỗ lực bò đến bờ sông, nhìn đến nước sông đang bị nước mưa đổ xuống mà chảy cuồn cuộn, Dịch Thiên Phàm dường như sắp được giải thoát, khóe miệng gợi lên một tia cười nhạt.
Hít sâu một hơi, cố sức đứng lên, sau đó không chút do dự mà thả người xuống, Dịch Thiên Phàm không có giãy giụa, tùy ý để bản thân chìm vào đáy sông..