Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 91: Mười tỷ, mua một cái mạng của ngươi!




"A!"

Theo tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, trong chớp mắt Quý U Hồn biến thành một người lửa, nhìn hắn ta giống y siêu nhân lửa a!

Gần như chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, bởi vì người đã hoàn toàn hóa thành một làn khói nhẹ, hoàn toàn biến mất ở trên cái thế giới này.

"Tê ~ "

Mọi người thấy một người đang sống sờ sờ, bị Diệp Trần dùng Tam Muội chân hỏa, cứ như vậy đốt ngay cả cặn bã cũng không còn, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhất là hai sư huynh đệ đại Tráng và a Hổ, bọn họ vừa nghĩ tới chính mình trước đó vô lễ với Diệp Trần như vậy, không nhịn được hoảng sợ một trận, nếu như lúc đó Diệp Trần cũng cho bọn hắn một chút lửa như vậy để chơi, có khi giờ phút này bọn họ đâu còn mạng nữa?

Còn về vị Vũ công tử kia, càng là "bịch bịch~" một tiếng, cả người quỳ gối trên đất, bắt đầu liều mạng dập đầu,

"Tiền bối tha mạng! Tha mạng a! Chỉ cần tiền bối có thể tha cho ta một mạng, ta bằng lòng trả bất cứ gá nào, một trăm triệu! Một tỷ! Một trăm ức! Chỉ cầu tiền bối đứng có giết ta!"

Vũ công tử lúc này, đã sớm không có ngạo khí như thường ngày, rất ngoan ngoãn quỳ gối cầu xin tha thứ.

Thiếu niên thần bí trước mắt này, ngay cả Quý U Hồn là Đại hộ pháp của Quỷ Linh tông này, cũng dám nói giết là giết, chứ đừng nói chi là hắn!

Lúc này, a Hổ đột nhiên mở miệng,

"Người này là con trai trưởng của Gia Dung thế gia, nhất định phải giết! Bằng không tai họa vô cùng!"

Mấy người Quách Bình Xương cũng thi nhau gật đầu,

Nếu như trước đó không có giết Quý U Hồn, hai bên còn có thể cứu vãn lại cục diện được, thế nhưng đã triệt để vạch mặt, vậy thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!

Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này, lông mày hơi nhíu, liếc qua a Hổ,

"Ngươi là đang dạy ta nên làm chuyện như thế nào sao?"

A Hổ bị Diệp Trần nhìn lướt qua, toàn thân lập tức rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu nói:

"Không dám!"

Diệp Trần thu hồi ánh mắt, giống như cười mà không phải cười nhìn vào Vũ công tử đang quỳ gối cúi người ở trên mặt đất,

"Được rồi! Vậy cứ quyết định như thế đi, mười tỷ, mua cái mạng của ngươi!"

Oanh!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, sư đồ Quách Bình Xương và Tang Mộc đạo trưởng lập tức sốt ruột,

"Diệp sư, không thể!"

"Gia Dung thees gia chính là gia tộc đệ nhất ở Tây Tạng, danh xứng với thực hoàng đế ở nơi này!"

"Ngài đã giết Quý U Hồn, việc này đã định trước là không quá tốt, nếu như hôm nay thả hắn trở về, hắn trở lại tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù!"

...

Đối mặt với cách khuyên ngăn của mọi người, Diệp Trần lại không thèm để ý một chút nào, khoát tay áo nói:

"Chỉ là một tiểu gia tộc, ta còn không có để vào mắt!"

Vũ công tử kia nghe thấy Diệp Trần thế mà đáp ứng đề nghị của hắn, quả thực không thể tin được vào chính lỗ tai của mình, trong lòng cuồng hỉ, vội vàng tiếp tục cầu khẩn nói:

"Tiền bối nói rất đúng! Ta coi như lá gan có lớn bằng trời, cũng không dám đối nghịch với ngài a! Chỉ cần ngài thả ta trở về, ta chắc chán lập tức đi chuyển bị tiền, tự mình đưa đến chỗ ngài ở! Nếu như nuốt lời, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết! Chết không yên lành!"

Diệp Trần dường như rất tin tưởng lời thề của Vũ công tử, nhẹ gật đầu nói:

"Rất tốt! Ta cho ngươi thời gian mười ngày để chuẩn bị, sau mười ngày, ta tự mình đến chỗ ở của ngươi đi lấy!"

Vũ công tử nghe được điều này, lập tức suýt chút nữa cao hứng quá mà nhảy dựng lên, vội vàng liều mạng gật đầu nói vâng, đồng thời trong lòng đã bắt đầu âm thầm tính toán,

"Ta vốn còn đang lo lắng, sau này tìm ngươi báo thù như thế nào, chính ngươi đã muốn chết, vậy đơn giản không thể tốt hơn! Chờ sau khi ta trở về, lập tức sẽ đi tìm sư phụ, lại thêm Gia Dung gia chúng ta có hai tên tông sư Hóa Kình, cũng không tin không đập chết ngươi!"

Nghĩ tới đây, trong lòng Vũ công tử mừng như điên một trận, tuy nhiên trên mặt cũng không dám hiện ra bên ngoài một tơ một hào nào, tội nghiệp nhìn qua Diệp Trần, thận trọng nói:

"Tiền bối, vậy, ta bây giờ có thể đi được chưa?"

Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng,

"Đương nhiên! Tuy nhiên, trước khi đi, ta muốn lưu lại kỷ niệm cho ngươi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần tiện tay vung lên,

Thở ra!

Một đạo vô hình khí kình, trên không trung xẹt qua.

"A!!"

Vũ công tử đột nhiên hét thảm một tiếng, hóa ra, cánh tay phải của hắn, không biết làm sao đã bay ra ngoài.

"Được rồi! Bây giờ ngươi có thể cút!"

Diệp Trần hời hợt chém đứt một cánh tay của Vũ công tử, hướng hắn thuận tay vẫy vẫy, nói.

Trong nội tâm Vũ công tử hận ý ngút trời, nhưng nào dám phát tác ra bất luận cái gì không vừa lòng, lập tức che lấy máu tươi đang điên cuồng chảy ra từ cánh tay bị cụt, co cẳng chạy như điên.

Tuy nhiên, trong nháy mắt ngay vào lúc hắn quay người rời khỏi, trong đôi mắt đã bắn ra một đạo hận ý nồng đậm!

...

"Được rồi, chuyện đã được giải quyết, ta muốn trở về nghỉ ngơi, các ngươi cứ tự nhiên!"

Diệp Trần khoát tay áo, trực tiếp đi vào trong quán rượu, để lại mọi người đang rất kinh ngạc.

"Tang huynh! Cổ huynh! Chuyện hôm nay, chúng ta đã gây họa tày trời, ta muốn lập tức trở về thành phố SA, giải tán võ quán Thiên Hòa, ra ngoại quốc tránh né một đoạn thời gian, cáo từ!"

Vẻ mặt của Quách Bình Xương ngưng trọng, hướng về phía Tang Mộc đạo trưởng và Cổ Thuần Dương chắp tay, sau đó mang theo hai tên đồ đệ của hắn, vội vàng rời khỏi.

Ba người vừa đi, Tang Mộc đạo trưởng cũng là mặt mũi tràn đầy vẻ xoắn xuýt, Cổ Thuần Dương làm sao có thể không nhìn ra được tâm tư người bạn già của mình,

"Tang huynh là đang lo lắng Trường Thanh đạo quán của chính mình? Nếu như ngươi không yên lòng, ngươi cứ việc trở về đi, bên Diệp sư ta sẽ thay ngươi giải thích!"

Tang Mộc đạo trưởng nặng nề thở dài một hơi, há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở lại, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Cổ Thuần Dương, nói:

"Tuy thực lực của Diệp đại sư mạnh, nhưng dù sao...được rồi, Cổ huynh ngươi bảo trọng a!"

Nói xong lời này, Tang Mộc đạo trưởng hướng ba người Quách Bình Xương chạy như điên.

Bốn người vừa đi, chỉ còn lại hai người Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên,

"Sư phụ, ngươi nói xem tại sao Diệp sư hắn phải làm như thế? Ta thấy con người Vũ công tử này, là tuyệt đối sẽ không thành thành thật thật giao ra mười tỷ!"

Cổ Thuần Dương lắc đầu cười khổ,

"Tâm tư của Diệp sư, ta làm sao hiểu được? Thế nhưng hắn làm như thế, không thể nghi ngờ muốn công nhiên khiêu chiến hai thế lực lớn mạnh nhất ở tỉnh Tàng Biên (Tây Tạng), khí phách bực này, thực sự để cho người ta phải thán phục!"

Nói đến đây, Cổ Thuần Dương dường như nghĩ tới điều gì, Không thể không thất thanh nói:

"Ta nhớ tới! Ta trước đó giống như nghe Diệp sư hỏi qua thân thế của ngươi, hắn làm như thế chắc là, là vì..."

Sở Phi Yên nghe được điều này, trong chớp mắt đã hiểu được ý tứ của Cổ Thuần Dương, hai mắt lập tức sáng lên, cả người trở nên vô cùng kích động.

...

Bởi vì lúc trước cảnh tượng xảy ra ở cửa quán rượu, toàn bộ người trong quán rượu, tất cả đều bị dọa đến sợ hãi trốn ở trong phòng, không người nào dám tùy tiện ngó đầu ra, cho nên bên trong quán rượu vô cùng yên tĩnh.

Lúc nửa đêm,

Diệp Trần đang ngồi xếp bằng tu luyện trên giường, tuy rằng linh khí ở xung quan ít đến thương cảm, nhưng nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, cảnh giới bây giờ hắn đạt tới, đã không cần đi ngủ hay nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên,

"Cộc cộc cộc ~ "

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Thần niệm Diệp Trần khẽ động, đã biết người đến là ai, không thể không nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới chỗ cửa, mở cửa phòng ra.

Tuy nhiên, chờ hắn thấy rõ cảnh tượng ngoài cửa, lập tức cả người ngẩn ra,

Chỉ thấy ở ngoài cửa, Sở Phi Yên để mái tóc trên đầu xõa xuống dưới, mặc một bộ quấn áo ngủ mỏng như cánh ve hơi mờ, ở trên chỉ có hai dây buộc, dán ở trên vai trắng như ngọc, dưới đó thấy khe rãnh sâu hai bên căng đầy trắng muốt, dưới nữa thì khó khăn lắm mới che khuất bộ mông đẹp, hiện ra đôi chân thon dài cân xứng, đùi ngọc hoàn toàn hiển lộ ra bên ngoài như là một tác phẩm nghệ thuận hoàn mỹ, rất quyến rũ....

P/S: Ta thích nào....