Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 862: Giết!




Diệp Trần lập tức nhướng mày, hắn vốn không muốn trêu chọc rắc rối, thế nhưng là thiếu niên cẩm y trước mắt này rõ ràng là đang khiêu khích tính nhẫn nại của hắn a!

Tuy rằng, hắn và tiểu Lan này mới vừa quen không lâu, cũng không có tình cảm gì thế nhưng Diệp Trần cũng không có khả năng để một tiểu nha đầu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy rơi vào trong tay đối phương.

Tiểu Lan nghe được điều này thì khuôn mặt nhỏ lập tức càng thêm trắng bệch, không thể không gắt gao nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Trần, thấp giọng mang theo tiếng khóc nức nở, nói:

"Thiếu gia, tiểu Lan không muốn xa thiếu gia!"

Diệp Trần mỉm cười quay đầu nhìn về phía tiểu Lan:

"Yên tâm! Tiểu Lan, có thiếu gia ở đây!"

Tên thiếu niên mặc áo gấm kia ở một bên nghe được đối thoại của hai người thì lập tức nở nụ cười lạnh:

"Chà chà! Thật đúng là chủ tớ tình thâm nha! Đáng tiếc, đây là quyết định của gia chủ, không phải các ngươi muốn là được!"

Nói xong lời này, thiếu niên mặc áo gấm chỉ vào một tên tùy tùng ở sau lưng:

"Ngươi! Đi mang tiểu tử này và thi thể lão cha ma quỷ kia của hắn, cả hai ném ra bên ngoài cho bản thiếu gia!"

"Vâng! Thành thiếu gia!"

Tên tùy tùng kia lập tức lên tiếng, bỗng nhiên bước ra một bước, nhanh như chớp vọt tới trước mặt Diệp Trần, sau đó cánh tay của hắn duỗi ra một cái chộp tới phần gáy của Diệp Trần!

Diệp Trần thấy thế thì không thể không lắc đầu tự nhủ:

"Tu vi ngược lại là mạnh hơn ta không ít, đáng tiếc thân thủ quá kém, sơ hở thì quá nhiều!"

Cùng lúc Diệp Trần nói ra lời này thì mắt thấy bàn tay của người kia sắp rơi vào phần gáy của mình, Diệp Trần không lùi mà tiến tới, giống như chủ động nhào vào trong ngực của người kia, chẳng những dễ dàng tránh thoát một trảo này của đối phương đồng thời hai ngón làm kiếm hung hăng đâm vào trên huyệt Đàn Trung của người kia!

Người kia hiển nhiên không nghĩ tới, cái tên trước mắt này ngày bình thường ở trong mắt mọi người là phế vật cũng dám chủ động công kích hắn, hơn nữa còn một lần hành động đánh trúng vào bộ vị yếu hại của hắn, lập tức cảm nhận được ngực bỗng nhiên đau đớn một trận, thậm chí ngay cả một chút lực đạo cũng không sử ra được.

Ngay sau đó:

Bạch bạch bạch!

Người kia liên tiếp lùi lại bốn năm bước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân bủn rủn vô lực, vậy mà trong lúc nhất thời không thể nào bò dậy nổi!

"Cái gì?"

Tình huống đột nhiên xảy ra này lập tức làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

Người này được công nhận là phế vật nhất của Diệp gia thế mà đánh bại hộ vệ của Diệp gia?

Tên thiếu niên mặc áo gấm kia đầu tiên là hai mắt trừng một cái, sau đó thì nét mặt đầy vẻ giận dữ, hướng tên tùy tùng nằm trên mặt đất kia hung hăng đạp cho một cái, mắng to:

"Thứ mất mặt xấu hổ! Thế mà ngay cả một tên phế vật cũng không giải quyết được, bản thiếu gia nuôi ngươi dùng ngươi để làm gì?"

Nói xong lời này, thiếu niên mặc áo gấm lại hướng về phía hai tên tùy tùng khác giận dữ hét lên:

"Con mẹ nó còn đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không nhanh bắt lấy tiểu tử này cho bản thiếu gia!"

"Rõ!"

Hai tên tùy tùng kia nghe được mệnh lệnh của thiếu niên mặc áo gấm thì lập tức thi nhau nhào về phía Diệp Trần, tuy nhiên có cảnh tượng trước đó, hai người tự nhiên không còn dám chủ quan khinh địch, một trái một phải cùng lúc vung quyền hướng Diệp Trần công tới.

Nếu bàn về tu vi, hai người này đều là Thai Động tầng sáu mà Diệp Trần bây giờ chẳng qua mới tới Thai Động tầng ba, thực lực căn bản không ở cùng một cái cấp bậc.

Nhưng đáng tiếc là kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ so với kinh nghiệm tám trăm năm của Diệp Trần thì quả thực một trời một vực, giống như hài nhi đang làm trò cười.

Nhìn thế công rất là khí thế rơi vào trong mắt Diệp Trần thì lại có trăm chỗ sơ hở, chỉ thấy thân thể Diệp Trần đột nhiên trùn xuống, thong dong tránh thoát nắm đấm của hai người, đồng thời hai tay xuyên qua lồng ngực của hai người giống như rắn ra khỏi hang, tốc độ nhanh như chớp hung hăng đẩy cằm của hai người lên trên!

Hai tên tùy tùng kia căn bản không có kịp phản ứng, sau khi cái cằm rơi vào một kích nặng nề thì thân thể trong nháy mắt bay ngược ra ngoài hung hăng ngã ngửa vào trên mặt đất, đầu mê muội một trận, ngay cả răng cũng rụng ra mấy cái nằm ở trên mặt đất kêu rên không ngừng, trong thời gian ngắn hiển nhiên không đứng dậy nổi!

Đạp đạp!

Thiếu niên mặc áo gấp ở đằng sau thấy cảnh này cũng lập tức giật nảy mình, không thể không lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Diệp Trần giống như gặp quỷ:

"Ngươi, ngươi thật sự là Diệp Phong sao? Điều này sao có thể!!"

Tuy nhiên, sau khi sự kinh ngạc qua đi thì thiếu niên mặc áo gấm chẳng mấy chốc lại bình tĩnh lại:

"Hừ! Xem ra bản thiếu gia trước đó là coi thường ngươi! Tuy nhiên chỉ bằng ngươi có tu vi Thai Động tầng ba thì ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của bản thiếu sao? Bản thiếu gia bây giờ thế nhưng là Thai Động tầng chín!"

Oanh!

Thiếu niên mặc áo gấm nói xong lời này thì khí tức trên người hắn bỗng nhiên phóng thích ra ngoài, quả nhiên vượt xa ba tên tùy tùng trước đó.

"Phế vật! Lần trước bản thiếu gia ra tay quá nhẹ, lần này bản thiếu gia sẽ để cho ngươi hiểu rõ kết quả làm trái ý của bản thiếu gia là như thế nào!"

Nói xong lời này, thiếu nhiên mặc áo gấm hét lớn một tiếng, bỗng nhiên bước ra một bước, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt của Diệp Trần, hung hăng giáng xuống một quyền!

Ầm ầm!

Thực lực của thiếu niên mặc áo gấm này rõ ràng so với ba tên tùy tùng trước đó mạnh hơn nhiều, vô luận là tốc độ hay là uy lực cũng cao hơn cả một mảng lớn.

Nếu không phải Diệp Trần sớm đã có sự đề phòng, ở lúc đối phương động thủ thì ngay lập tức thi triển ra thân pháp võ công trên Trái Đất thì chỉ sợ căn bản không kịp né tránh.

Nhưng cho dù là như thế ở dưới quyền kình xung kích của thiếu niên mặc áo gấm, Diệp Trần cũng không thể không liên tục lùi lại.

"A? Thế mà tránh được?"

Thiếu niên mặc áo gấm hiển nhiên không nghĩ tới, tên phế vật được công nhận này lại có thể tránh thoát một kích toàn lực của mình thì lập tức rất là kinh ngạc.

Rầm rầm rầm!

Thiếu niên mặc áo gấm tung ra mấy quyền liên tiếp, tất cả đều bị Diệp Trần dung thân pháp tinh diệu né tránh đi, nhưng tu vi của hai người thực sự chênh lệch quá nhiều, hơn nữa cỗ thân thể bây giờ này của Diệp Trần cũng thực sự quá yếu, mới đánh được một lúc thì đã bắt đầu có chút thở gấp.

"Không được! Tu vi của ta quá yếu, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần thi triển thân pháp đến cực hạn, lấy một cái góc độ vô cùng quỷ dị vọt tới đằng sau thiếu niên mặc áo gấm, hung hăng một chưởng vỗ ở trên huyệt Đại Chuy của hắn.

Huyệt Đại Chuy chính là đại huyệt trên cơ thể người, tu vi bây giờ của Diệp Trần không chiếm được ưu thế cho nên chỉ có thể đi nước cờ hiểm.

Oanh!

Diệp Trần muốn tốc chiến tốc thắng cho nên một chưởng này không có bất kỳ một chút lưu thủ nào, chẳng những rót toàn bộ lực lượng Tạo Hóa vào trong lòng bàn tay, hơn nữa còn sử dụng kỹ xảo phát lực vô cùng tinh diệu.

"Phốc!!"

Thiếu niên mặc áo gấm lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu lớn, cả người nặng nề ngã ngửa xuống mặt đất, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

"Ngươi! Ngươi lại dám làm ta bị thương? Bản thiếu gia muốn giết ngươi! Giết ngươi!!"

Thiếu niên mặc áo gấm quay lại, ngại ngùng và tức giận đan xen, chỉ vào Diệp Trần rống giận, trên người dâng lên một cỗ sát ý nồng đậm!

Ba tên tùy tùng còn lại vào lúc này cũng đã lấy lại sức, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng thi nhau rống giận:

"Diệp Phong! Nếu như ngươi dám đánh Diệp Thành thiếu gia bị thương, ngươi cứ đợi đến lúc bị rút gân lột da đi!"

"Được ngươi cái tên phế vật! Gan ngươi thật sự là to!"

"Ta đây đi mời Chấp Pháp trưởng lão của gia tộc, hôm nay không thể không loại bỏ cái tên phế vật này!"

Nghe được tiếng gào thét của mấy người, Diệp Trần lập tức chau mày, hắn cũng không nghĩ tới, lúc này vừa mới tiến vào thế giới này thì đã dẫn tới họa sát thân,

"Xem ra khảo nghiệm của cái cửa ải cuối cùng này, quả nhiên không có đơn giản như vậy! Cũng được, cần quyết đoán mà không quyết đoán tất sẽ bị loạn! Giết!"

Vừa nghĩ đến đây, thân thể Diệp Trần ngay lập tức nhoáng một cái, đột nhiên vọt tới trước mặt Diệp Thành, trong ánh mắt khiếp sợ không gì sánh nổi của mọi người, một chưởng hung hăng vỗ ở trên ót của hắn.

P/S: Ta thích nào....chương thứ 5..Kim Phiếu...