Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 86: Bán Linh khí




Tuy rằng lấy thực lực của Diệp Trần hôm nay, đã không cần pháp khí tới phòng thân, nhưng hắn muốn vì người thân, bạn bè chế tạo pháp khí phòng thân cho họ, còn muốn vì Thanh Long đại trận của mình, tìm kiếm một số ngọc thạch cực phẩm, các loại hình nguyên vật liệu vẫn rất cần thiết.

Dưới sự dẫn đường của đại Tráng và a Hổ, một nhóm bốn người rất nhanh đã đi tới cái phòng đấu giá dưới mặt đất kia.

"Truyền ngôn nói ở chỗ sâu trong ngọn núi lớn kia, gần Everest có mộ huyệt của tiên nhân, cho nên thường xuyên có người tiến vào trong đó thám hiểm tìm kiếm bảo vật, mà một số người sau khi tìm được bảo bối, sẽ tới phòng đấu giá dưới mặt đất này để đấu giá..."

"Nghe nói phòng đấu giá dưới mặt đất này, có Quỷ Linh tông ủng hộ phía sau, cho nên không có người nào dám nháo sự ở chỗ này!"

Đại Tráng và a Hổ, hai người này như là hiến vật quý, thay phiên nhau giới thiệu tình huống với Sở Phi Yên, Sở Phi yên thì thuận miệng hùa theo.

Bốn người tới trước cửa phòng đấu giá dưới mặt đất, mỗi người gia 1000 đồng tiền phí vào cửa, bảo an ở cổng lúc này mới cho qua.

Tiến vào bên trong, chỉ thấy bên trong rất đơn sơ, ở giữa có một cái bàn đấu giá hình tròn, xung quanh thì có một số cái bàn, tuy nhiên người ở bên trong thế mà không ít, có khoảng chừng gần trăm người!

Lúc bốn người đi vào, vừa đúng lúc đang đấu giá một viên phật châu, người bán đấu giá đang say mê bán hàng, và người tham gia cạnh tranh đấu giá ở phía dưới rất náo nhiệt.

Rất nhanh, bốn người tìm được một vị trí không có người ngồi, ngồi xuống.

"Sở tiểu thư, đợi lát nữa ngươi nếu như coi trọng bảo bối pháp khí gì, cứ việc nói cho ta, trăm tám mươi vạn với ta mà nói, cũng chỉ là một tháng tiền tiêu vặt mà thôi!"

Đại Tráng vỗ vỗ ngực của mình, hướng về phía Sở Phi Yên ý nói ta giàu nứt đố đổ vách.

Bởi vì cái gọi là nghèo vì văn giàu vì võ, hai người có thể bái Quách sư phụ nổi danh lừng lẫy ở thành phố SA làm môn hạ tập võ, tình huống về gia cảnh tự nhiên đều không kém.

A Hổ cũng lập tức nói theo:

"Đúng nha, Sở tiểu thư nếu là có cái gì cần, cứ việc nói với anh em chúng ta!"

Đáng tiếc, Sở Phi Yên đối với bộ mặt của hai người này, căn bản là không ưa, thản nhiên nói:

"Không cần! Chính ta có tiền!"

Nói xong lời này, Sở Phi Yên dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Trần, nói khẽ:

"Diệp sư, nếu như ngài coi trọng vật gì, cứ nói cho tôi, tôi có thể giúp ngài đấu giá!"

Đại Tráng và a Hổ nghe được lời này của Sở Phi yên, lập tức thi nhau đưa ánh mắt ghen ghét quăng về phía Diệp Thần.

Vốn là, bọn họ thấy Diệp Thần chẳng qua chỉ là một thằng nhóc con, cho nên cũng không có để hắn vào mắt, thế nhưng tiếp xúc thời gian dài như vậy, lúc này bọn họ mới đột nhiên nhận ra, vị Sở đại mỹ nữ này, dường như đối với thằng nhóc con này, sự nhiệt tình có chút vượt qua mức bình thường, mà đối với hai người bọn hắn thì lại luôn xa cách.

Nhưng, vấn đề này còn chưa đáng giận nhất, mà đáng giận nhất là, đối với sự quan tâm quá mức bình thường của Sở Phi Yên, thằng nhóc con này lại giống như thằng đầu đất, từ đầu đến cuối không mặn không nhạt thờ ơ.

Có câu trong lời bài hát làm sao hát ấy nhỉ, không có được thì cứ mãi đuổi theo, có được rồi thì lại không lo ngại gì....ý a ý à.

Điều này làm cho hai người bọn họ, làm sao mà không tức, không ghen ghét cho được cơ chứ?

Nhìn qua vẻ mặt dáng vẻ thành thật của Sở Phi Yên, Diệp Trần cũng không thể không ngầm cười khổ, nghĩ thầm nói,

"Đại tỷ a, ngươi đây là đang cố ý kéo cừu hận cho ta sao? Chẳng lẽ người không có nhìn thấy, hai con sói này đã hận ta đến mức muốn ăn thịt ta rồi hay sao?"

Tuy nhiên, sau khi cười khổ môt lúc, đối với địch ý nồng đậm của hai con sói này, Diệp Trần cũng không có quá để ở trong lòng, thuận miệng nói một câu "Không cần!" Sau đó ánh mắt đưa về phía trên đài đấu giá, bắt đầu quan sát.

Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, Diệp Trần cũng không thấy có đồ vật gì đáng để mang ra đấu giá, hơn nữa lúc này hội đấu giá dường như cũng đã đi vào giai đoạn cuối, Diệp Trần không thể không lắc đầu, đang định sớm rời khỏi.

Đúng vào lúc này, một vật phẩm đấu giá mới, được đưa tới trên đài, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của hắn!

Đây là một cái chuông nhỏ đen thui, nhìn qua dường như bình thường không có gì lạ, nhưng dưới sự để ý của Diệp Trần, hai mắt lập tức trừng một cái, vẻ mặt hiện ra sự kinh hãi,

"Lại là Linh Thiết chế tạo ra pháp khí...không, chính xác mà nói, đây chẳng qua chỉ là một cái bán Linh khí mới đúng!"

Ở trong Tu Chân giới, Linh khí là sự tồn tại so với pháp khí bình thường có đẳng cấp cao hơn, được chế tạo từ Linh Thiết mà thành, hơn nữa có sự khác biệt lớn nhất với pháp khí bình thường ở chỗ, Linh khí đã sinh ra linh trí!

Sở dĩ Diệp Trần nói cái chuông nhỏ trước mắt này là bán Linh khí, cũng bởi vì nó mặc dù được chế tạo ra từ Linh Thiết, đã có tư chất trở thành Linh khí, nhưng còn chưa có hoàn thành bước cuối cùng, cho nên chỉ có thể coi là một nửa thành phẩm.

"Nếu như trải qua tay ta, luyện nó thành Linh khí phòng ngự chân chính, sau này lại để nó nhận dì Lam làm chủ, như vậy sau này cho dù là tông sư Hóa Kình hay người tu đạo có cảnh giới Thần Thông, cũng đừng hồng làm tổn thương dì Lam một chút nào!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức rất phất chấn.

Như vậy, là có thể giải quyết triệt để vấn đề mà hắn đang lo lắng nhất.

Ngay tại lúc Diệp Thần đang suy nghĩ bay tán loạn, người bán đấu giá trên đài kia, đã phô bày chuông nhỏ kia cho mọi người xem một vòng, cất cao giọng nói:

"Các vị chớ có nhìn vật này không đáng chú ý, chủ nhân của vật này nói, vật này chính là trong mộ huyệt của tiên nhân như truyền thuyết nói, vật lấy ra, tuy rằng cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có người nào nghiên cứu ra cách sử dụng nó, nhưng cũng tuyệt đối là một bảo vật đáng giá cất giữ..."

Sau khi trải qua người bán đấu giá giới thiệu một phen, mọi người nhất thời nghị luận sôi nổi, tuy nhiên sau khi nghị luận xong, phần lớn người thi nhau lắc đầu, hiển nhiên không có người nào bằng lòng mua một cái pháp khí mà phương pháp sử dụng cũng không biết.

Nói một câu không dễ nghe thì, đã không có phương pháp sử dụng, vậy vật kia là đồ thật hay giả cũng không rõ ràng, ai mà biết đây có thực sự là đồ vật lấy ra từ trong mộ huyệt của tiên nhân hay không?

"Được rồi! Các vị chắc là cũng đã hiểu rõ rồi, bây giờ bắt đầu chính thức đấu giá, giá khởi điểm là 100 vạn!"

Xoạt!

Người bán đấu giá vừa báo ra cái giá tiền này, mọi người lập tức xì xào bàn tán, vốn hứng thú của mọi người không cao, nghe được cái giá tiền này, lập tức hoàn toàn từ bỏ cạnh tranh.

"Ai sẽ phí phạm một trăm vạn đi mua cái pháp khí không biết là thật hay giả không? Thực sự là buồn cười a!"

Đại Tráng nhịn không được mở miệng giễu cợt nói.

Tuy nhiên hắn vừa nói ra lời này xong, ở bên cạnh hắn, Diệp Thần đã giơ biển đấu giá trong tay lên,

"Ta ra 101 vạn!"

Bạch!

Khi Diệp Thần mở miệng, tất cả mọi người đồng lòng nhìn sang,

"Thực sự là có người ngu lắm tiền?"

"Thiếu niên này cũng không biết là công tử nhà nào? Thế mà bằng lòng bỏ ra 100 vạn để mua một cái đồ vật không biết là thật hay giả!"

"Nhân tài a!"

...

Chẳng những mọi người nghị luận sôi nổi, ngay cả đại Tráng và a Hổ ở bên cạnh, cũng không nhìn được châm chọc khiêu khích,

"Diệp huynh đệ, ta nói, ngươi thực đúng là đã không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên lại làm kinh động lòng người a!"

"Thực sự không nhìn ra, hóa ra Diệp huynh đệ lại là người giàu có! Thế nhưng mà bỏ ra một trăm vạn đi mua một vật như vậy, có phải quá ngu chút hay không?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không để ý tới lời trào phúng của hai người kia một chút nào, hướng về phía người bán đấu giá trên đài kia, nói:

"Nếu như không có người cạnh tranh, đồ vật này chính là của ta, còn xin nhanh chóng tuyên bố kết quả đi!"

Người bán đấu giá kia thấy những người khác không có ý muốn cạnh tranh đấu giá, thế là đang định gõ chùy, lúc này đột nhiên lại vang lên giọng nói,

"Ta ra 200 vạn!"

Xoạt!

Toàn trường lại náo động một lần nữa, đang muốn mở miệng chế giễu, thế nhưng là sau khi đám người kia nhìn thấy người hô giá, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi lớn, ai cũng không dám nói thêm câu nào.

P/S: Ta thích nào....các đạo hữu cứ ta thích với ủng hộ đều đều thì truyện này sẽ ra chương aa...