Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 849: Hỗn chiến không quy tắc




Thời gian đang trôi qua từng chút từng chút một, phong ấn trong đan điền vẫn không có dấu hiệu được hóa giải phong ấn, tu vi Diệp Trần đình trệ ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, căn bản là không có cách nào tăng lên.

Rất rõ ràng, ở trong tầng tinh vực thứ tám, tu vi của tất cả mọi người, hẳn là đều bị áp chế ở dưới cảnh giới Hóa Thần.

"Xem ra chỉ có đặt hy vọng ở trên việc lĩnh hội Vô Vọng kiếm..."

Trong lòng Diệp Trần âm thầm lẩm bẩm một câu, sau đó tâm niệm vừa động:

Ông ~

Thanh Vô Vọng kiếm kia trong suốt không màu, lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay Diệp Trần.

Nơi xa Long Thần cũng đã ngồi xếp bằng xuống, cảm ứng được động tĩnh bên này, không thể không quay đầu nhìn lại, trên mặt lập tức hiện ra vẻ kinh hãi.

Ở bên trong Mê La Tinh Hải là không cách nào sử dụng pháp bảo, đây là bình thường, Diệp Trần thế mà có thể triệu hồi ra một thanh kiếm thì tự nhiên làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, sau khi hắn suy đi tính lại rõ ràng một phen cũng không có phát hiện linh lực ba động phía trên Vô Vọng kiếm thì lông mày lập tức càng nhíu chặt hơn:

"Chỉ là một thanh phàm kiếm bình thường thôi sao?"

Trong lòng Long Thần càng thêm tò mò, nhiều lần há to miệng, không nhịn được muốn hỏi thăm, thế nhưng vừa nghĩ tới quan hệ vi diệu của hai người bây giờ, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác lên.

Diệp Trần cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu, vẫn như cũ không thể nghiên cứu ra cách dùng Vô Vọng kiếm, đành phải thu hồi vào trong đan điền.

Đúng lúc này,

Oanh!

Không gian bỗng nhiên lắc lư một trận, lại có một bóng người từ trong hư không chui ra, rơi vào trên quảng trường, hiển nhiên lại có người xông qua khảo nghiệm huyễn cảnh.

Diệp Trần không thể không giương mắt lên nhìn, lập tức hơi sững sờ, người thứ ba xông qua khảo nghiệm huyễn cảnh này lại là đệ tử của Vô Cực tông người trước đó đạt được bài danh thứ tám, Dịch Bạch!

Không chỉ Diệp Trần rất là ngoài ý muốn, ngay cả Long Thần ở một bên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, thế mà lại là người này lại là người thứ ba xông qua khảo nghiệm huyễn cảnh.

Bốn tầng huyễn cảnh trước đó, khảo nghiệm là tâm tính của người vượt ải, bởi vậy đó có thể thấy được, tu vi của người này có lẽ không bằng mấy người Vân Phá Thiên, thế nhưng là tâm tính cực kỳ ghê gớm.

"Dịch Bạch sư đệ, nhất phi trùng thiên thật đáng mừng!"

Sau khi Long Thần hơi kinh ngạc thì lâph tức mỉm cười mở miệng nói, vẫn hoàn toàn ôn tồn lễ độ như trước đây.

Dịch Bạch mỉm cười, một mặt khiêm tốn nói:

"Tiểu tử chẳng qua là có vận khí tốt thôi, Long sư huynh mới lợi hại thật sự!"

Sau khi hàn huyên với Long Thần một lúc, ánh mắt Dịch Bạch nhìn qua trên thân Diệp Trần mà không bỏ lỡ bất kỳ dấu vết nào, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống.

Lại qua một lát:

Oanh!

Không gian lắc lư một trận nữa, lại có một bóng người từ trong hư không chui ra.

Đây là người thứ tư xông qua khảo nghiệm huyễn cảnh, bỗng nhiên chính là Vân Phá Thiên.

Ánh mắt của Vân Phá Thiên quét qua, đầu tiên lúc nhìn thấy Diệp Trần thì hiện ra vẻ ghen ghét, chờ nhìn thấy Dịch Bạch ở một bên thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, sau đó thì cười lạnh, nói:

"Dịch sư đệ quả nhiên là thâm tàng bất lộ a! Sư huynh ta đây đều mặc cảm không bằng nữa nha!"

Dịch Bạch nghe được lời này của Vân Phá Thiên thì sắc mặt cũng hơi đổi một chút, đồng thời nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, nhìn về phía Vân Phá Thiên, rất cung kính thi lễ một cái, nói:

"Vân sư huynh quá khen tiểu đệ! Tiểu đệ chẳng qua là vận khí tốt cho nên mới có thể may mắn qua ải, sao dám đánh đồng với Vân sư huynh?"

Diệp Trần thấy thế thì lông mày không thể không hơi nhíu:

Rất rõ ràng, hai người Vân Phá Thiên và Dịch Bạch này tuy rằng đều là đệ tử của Vô Cực tông, thế nhưng quan hệ của hai người dường như cũng không có tốt như vậy!

Có lẽ hắn có thể lợi dụng điểm này, dùng Dịch Bạch này đến kiếm chế Vân Phá Thiên lại.

Như vậy, hắn cũng chưa chắc không có lực đánh một trận!

Mà ngay vào lúc Diệp Trần âm thầm suy tính:

Oanh!

Oanh!

Không gian lắc lư liên tiếp hai lần, lại có hai đạo nhân ảnh, gần như cùng lúc lách mình từ bên trong hư không mà ra.

Đây là một nam một nữ, nam rõ ràng là Yến Cuồng Sinh mà nữ thì là Lạc Huyền Băng.

Chỉ có điều, sắc mặt của Lạc Huyền Băng rõ ràng có chút tái nhợt, trạng thái dường như cũng không quá tốt.

Nhìn thấy Lạc Huyền Băng, Diệp Trần không tự chủ được mà nghĩ tới trước đó, ở trong ảo cảnh thứ hai, xảy ra cảnh tượng kia, lập tức không thể không mặt mo đỏ ửng.

Mà lúc này, ánh mắt của Lạc Huyền Băng vừa lúc cũng ném tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Trần vậy mà từ bên trong đôi mắt đẹp của Lạc Huyền Băng thấy được vẻ u oán.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Lạc Huyền Băng dịch chuyển ảnh mắt đi, sau đó dường như muốn kéo dài khoảng cách với Diệp Trần, đi đến tới vị trí một nơi xa xa trên quảng trường, hơn nữa đưa lưng về phía Diệp Trần.

"Ai!"

Diệp Trần thấy cảnh này không thể không yếu ớt thở dài một hơi.

Hắn vốn còn muốn tranh thủ liên minh cùng với Lạc Huyền Băng đến ứng đối hỗn chiến, xem ra tấm cảnh tượng bây giờ sợ là không thể trông cậy vào!

"Chẳng lẽ tâm ma của nữ nhân này đúng là ta hay sao? Không phải vậy vì sao phải trốn tránh ta?"

Trong lòng Diệp Trần âm thầm buồn bực, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.

Theo lý thuyết thì hai người mới quen nhau không lâu, coi như trước đó xảy ra một chút mập mờ nhỏ, cũng không đến nỗi dẫn đến tình trạng đối với hắn tránh xa như rắt rết chứ?

Ngay vào lúc trong lòng Diệp Trần đang nghĩ ngợi:

Oanh!

Oanh!

Lại có hai cái bóng người từ trong hư không chui ra:

Hai người cuối cùng là Tuyệt Vô Địch và Phong Hoa Vũ cũng đến.

Dến tận đây, toàn bộ tám người đều đã thông qua khảo nghiệm huyễn cảnh, vậy mà không có người nào bị đào thải.

Sắc mặt Diệp Trần lập tức trở nên có chút ngưng trọng, những người trước mắt này không hổ đều là tuyệt đỉnh thiên kiêu của Tu Chân giới, vậy mà toàn bộ đều đã thông qua được khảo nghiệm huyễn cảnh hà khắc như vậy.

Sau khi hai người vượt ải cuối cùng đến:

Ong ong ong ~~

Tòa đại điện rộng lớn ở phía cuối quảng trường kia bỗng nhiên đung đưa kịch liệt.

Sau đó: một đạo ánh sáng trắng hiện lên, cung điện phía trên kia xuất hiện một bóng mờ hình ông lão mặc áo bào trắng:

"Đầu tiên, chúc mừng các vị thông qua khảo nghiệm về tâm tính trước đó!"

Sau khi ông lão áo bào trắng kia xuất hiện, liếc mắt quét trên thân tám người thì nhẹ gật đầu, tiếp tục chậm rãi nói:

"Tòa cung điện ở trước mắt các ngươi này, tên là đại điện Thời Không, cũng là điểm cuối cùng của Mê La Tinh Hải!"

"Đại điện Thời Không có tổng cộng ba cái cửa vào, phân biện là Thiên, Địa, Nhân, cho nên trong tám người các ngươi cuối cùng chỉ có ba người có thể tiến vào tòa đại điện thời không này!"

Sau khi lời nói của ông lão rơi xuống, tòa cung điện rộng lớn phía trên kia quả nhiên xuất hiện ba cái cửa vào.

Ông lão áo bào trắng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

"Về phần quy tắc loại bỏ đào thải, hết sức đơn giản, từ giờ trở đi, tám người các ngươi tiến hành hỗn chiến không quy tắc, thẳng đến còn lại ba người cuối cùng mới thôi!"

Nói xong lời này ông lão áo bào trắng kia thuận tay vung lên:

Rầm rầm!

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cảnh tượng xung quanh lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Quảng trường dưới chân mọi người không thấy đâu nữa, thay vào đó là biến thành từ dây xích sắt to lớn, hơn nữa rắc rối phức tạp thông tới trong sương mù phía xa xa.

Mà ở dưới những xích sắt này thì là một mảnh biển lửa có dung nham nóng chảy không nhìn thấy điểm cuối, mọi người giống như lập tức rơi vào trong Tu La Địa Ngục trận!

"Nhớ rõ! Quy tắc ở ải này là không có quy tắc! Vô luận các ngươi sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, bên trong tám người các ngươi cuối cùng chỉ có thể có ba người tiến vào đại điện Thời Không!"

P/S: Ta thích nào....chương 2