Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 716: Kỳ ngộ dưới đấy hồ




Trước mắt đột nhiên xuất hiện con yêu thú này, bỗng nhiên chính là Thôn Thiên Mãng mà lúc trước trên đường từ Bắc Hàn thành tiến về Thiên Huyền thành đã từng giao thủ với Diệp Trần!

Oanh!

U Minh Viêm Xà lọt vào công kích của đồng loại, theo bản năng hiện ra nguyên hình, cả hai hung hăng đụng vào nhau ở trên không trung.

Tuy nhiên, U Minh Viêm Xà là yêu thú tứ giai, hơn nữa thương thế chưa lành, làm sao có thể là đối thủ của Thôn Thiên Mãng ngũ giai?

Ầm!

Không có bất kỳ hồi hội gì, U Minh Viêm Xà trực tiếp bay ngược ra đằng sau, hung hăng rơi đập xuống trên mặt đất, xuất hiện một cái hố lớn rất sâu.

"Rống!!"

Thôn Thiên Mãng lại thét lên một tiếng nữa, mở cái miệng to như chậu máu ra, liền hướng U Minh Viêm Xà nhào tới lần nữa.

"Nghiệt súc!"

Diệp Trần đương nhiên sẽ không đứng im mà nhìn U Minh Viêm Xà bị Thôn Thiên Mãng giết chết, trực tiếp tung ra một quyền.

Oanh!

Một đạo quyền ảnh giống như đạn pháo, hung hăng rơi xuống đập ở trên đầu Thôn Thiên Mãng:

"Ngao!!"

Thôn Thiên Mãng lập tức phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, trên không trung liên tục lùi lại, bên trong đôi mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

Yêu thú có trí tuệ không kém hơn nhân loại là bao, Diệp Trần đã đều nhận ra Thôn Thiên Mãng thì Thôn Thiên Mãng tự nhiên cũng đã nhận ra hắn.

Chỉ có điều, lần trước lúc Diệp Trần tới giao thủ, mới chẳng qua chỉ là cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, bây giờ mới ngắn ngủi chưa tới một tháng, Thôn Thiên Mãng làm sao cũng không nghĩ ra, thực lực của thiếu niên nhân loại trước mắt này vậy mà tăng lên nhanh như vậy.

"Nhân loại! Lần trước ngươi ỷ vào nhiều người, bản tôn mới tha cho ngươi một cái mạng, ngươi còn dám tới chịu tết sao?"

Sau khi Thôn Thiên Mãng ổn định là thân hình, miệng trực tiếp nói tiếng người.

Cho dù thực lực của Diệp Trần bây giờ so với một tháng trước tăng lên rất nhiều nhưng dù sao cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan mà thôi, cho nên sau khi Thôn Thiên Mãng ổn định tinh thần lại, cũng không có quá để hắn vào trong mắt.

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, ngăn ở trước người U Minh Viêm Xà, thản nhiên nói:

"Thôn Thiên Mãng, ta và ngươi cũng không có thù hận gì, lần này đến đây chẳng qua là muốn mượn Truyền Tống trận dùng một lát, nếu như ngươi thức thời mà nói thì nhanh chóng tránh ra, chúng ta bình an vô sự, như thế nào?"

"Ha ha ha!!"

Thôn Thiên Mãng nghe được điều này thì lập tức cười ha hả, giống như nghe được chuyện cười lớn, "Bình an vô sự? Tiểu tử nhân loại! Ngươi thật đúng là để ý mình quá a! Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, mới có cảnh giới Kim Đan, lấy cái gì ra để bàn điều kiện với bản tôn?"

Nói xong lời này, Thôn Thiên Mãng lại nhìn về phía U Minh Viêm Xà ở sau lưng Diệp Trần, lời nói xoay chuyển, nói:

"Như vậy đi! Tiểu tử nhân loại, bản tôn cho ngươi một cơ hội!"

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao con tiểu xà này ra để bản tôn nuốt lực lượng huyết mạch, bản tôn sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ, như thế nào?"

Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không lắc đầu, hai bắt buông xuống như là nói một mình, "Ta vốn không muốn giết ngươi, thế như là do ngươi tự tìm đường chết, vậy coi như không trách được ta!"

Thôn Thiên Mãng nghe được điều này, lập tức vui vẻ,"Giết ta? Chỉ bằng... Cái gì!"

Thôn Thiên Mãng còn chưa nói xong, đột nhiên cảm ứng được khí tức trên thân của Diệp Trần thế mà đang nhanh chóng tăng vọt!

"Nghịch Sinh Bách Chuyển, chuyển thứ tư!"

Diệp Trần không có dư thừa nói nhảm, trực tiếp thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển chuyển thứ tư, khí tức trong nháy mắt tăng vọt bảy tám lần!

Hết cách rồi, thương thế trên người hắn bây giờ còn chưa lành, cho nên phải dùng thủ đoạn lôi đình ra để giải quyết Thôn Thiên Mãng, bằng không hắn và U Minh Viêm Xà sẽ gặp nguy hiểm.

"Chết đi!"

Sau khi Diệp Trần sử dụng bí thuật, nhanh chóng gọi Tử Quỳnh kiếm, phát ra một kích mạnh nhất,

Oanh!

Kiếm mang màu tím sáng chói, ngang qua trời cao hung hăng chém xuông phần bụng của Thôn Thiên Mãng.

"Ngao!!!"

Thôn Thiên Mãnh thật đúng là rơi vào trạng thái choáng, căn bản không kịp phản ứng thì đã bị Tử Quỳnh kiếm chém trúng.

Phốc!!

Kèm theo đó là một dòng máu đỏ tươi bay trên không trung, trên thân Thôn Thiên Mãng xuất hiện xuất hiện một vết thương khủng khiếp, gần như là bị chém thành hai đoạn!

"Phốc!"

Thương thế Diệp Trần vốn còn chưa lành, bây giờ lại mạnh mẽ sử dụng bí thuật lập tức điện cuồng phun ra một ngụm máu tươi, trên cả khuôn mặt trắng bệch một hồi, thân thể lung lay sắp đổ...

Tuy nhiên, cho dù một kích của Diệp Trần đã thành công đả thương nặng Thôn Thiên Mãng, thế nhưng cái con này đến cùng cũng là yêu thú ngũ giai, nhục thân sớm đã cường hãn đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, vậy mà cũng không có lập tức chết ngay.

Ngay vào lúc Diệp Trần cố nén thể nội suy yếu, lúc chuẩn bị làm thêm một kiếm thì U Minh Viêm Xà ở phía dưới đột nhiên chui ra, "Chủ nhân! Ta đến!"

"Rống!"

U Minh Viêm Xà rống lớn một tiếng, trực tiếp bổ nào vào trên người Thôn Thiên Mãng, gắt gao cắn vào cái vết thương nhìn thấy mà giật mình kia!

"Ngao ngao ngao!!"

Thôn Thiên Mãng lập tức kêu rên lên không ngừng, thân thể bắt đầu ở bên trong dãy núi yêu thú điện cuồng lăn lộn.

Chẳng mấy chốc, hai con yêu thú cự xà quấn quýt lấy nhau, trong lúc nhất thời khó mà hòa giải.

Ngay cả Diệp Trần ở một bên muốn ra tay giúp đỡ cũng e ngại sợ sẽ ngộ thương U Minh Viêm Xà, đành phải ở một bên vừa quan sát tình huống chiến đấu vừa âm thầm vận chuyển Vạn Cổ Trường Thanh châu, chậm rãi chữa trị thương thế bên trong cơ thể.

Chỉ thấy, U Minh Viêm Xà gắt gao cắn vào vết thương của Thôn Thiên Mãng, hơn nữa lại còn đang điên cuồng thôn phệ máu chảy ra từ trong vết thương của Thôn Thiên Mãng!

Mặc cho Thôn Thiên Mãng giãy giụa như thế nào đi nữa, U Minh Viêm Xà chính là chỉ cắn chứ không có ý định buông.

Từ lúc đầu, Thôn Thiên Mãng còn có thể chiếm thượng phong, thế nhưng sau khi máu chảy đi quá nhiều, khí tức cũng lập tức trở nên suy yếu.

"Rống!!"

Thôn Thiên Mãng dường như đã ý thức được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ chính mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thế là đột nhiên gầm thết một tiếng, vậy mà mang theo U Minh Viêm Xà đâm thẳng vào bên trong hồ nước.

"Ừm?"

Diệp Trần thấy thế thì lập tức nhướng mày, ngay lập tức cũng không lo được tới việc tiếp tục chữa thương, cũng lập tức đi theo nhẩy vào trong hồ.

...

Hồ nước này, nhìn từ bên ngoài thì dường như cũng không lớn, không nghĩ tới phía dưới lại sâu tới như vậy, hơn nữa càng xuống dưới thì cảm giác càng rộng rãi hơn, rắc rồi phức tạp, dường như còn có mạch nước ngầm chảy qua dưới lòng đất!

Thôn Thiên Mãng kia kéo lấy U Minh Viêm Xà, một hơi lặn xuống mấy ngàn mét, áp lực của nước ở xung quanh đã đạt tới tình trạng cực kỳ khủng bố.

Nếu như Diệp Trần không phải là tu chân giả, chỉ sợ giờ phút này sớm đã bị áp lực nước đè ép bạo thể mà chết.

"Cái con yêu thú này rốt cuộc là muốn làm gì? Cũng không biết đáy hồ đến cùng có đồ vật gì?"

Diệp Trần âm thầm tò mò, chỉ có điều ở trong nước, tốc độ của Diệp Trần còn kém rất rất xa Thôn Thiên Mãng, hắn cũng chỉ có thể dùng thần niệm khóa chặt khí tức của hai con yêu thú, đi theo từ đằng xa.

Cuối cùng, sau khi đi qua một lớp vành đai thực vật phức tạp, trước mắt Diệp Trần lập tức sáng lên!

Chỉ thấy, dưới đáy hồ này vậy mà xuất hiện một tòa cung điện kim quang lóng lánh!

Mà Thôn Thiên Mãng và U Minh Viêm Xà sớm đã không biết tung tích, thần niệm cũng không có cách cảm ứng!

Chẳng biết tại sao, cái cung điện thần bí trước mắt này lại để cho Diệp Trần cảm ứng được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm!

Thế nhưng vừa nghĩ tới U Minh Viêm Xà sống chết không rõ, Diệp Trần cuối cùng vẫn cắn răng một cái xông phá trận pháp ngăn nước ở xung quanh cung điện, chậm rãi đáp xuống trước cửa lớn của cung điện đó.

Cạch!

Cửa lớn của cung điện đột nhiên mở ra, sau đó xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại:

Thở ra!!

Diệp Trần còn chưa kịp phản ứng thì cả ngươi đã bị hút vào!

P/S: Ta thích nào...chương 1.....Kim Phiếu nha....