Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 289: Ai là con mồi?




Một kiếm trước đó của Lý Như Chân đã đánh bại Cái Thiên Nhất, bây giờ cũng là một kiếm như thế, thế mà bị đối phương ngăn cản một cách dễ dàng, hơn nữa chẳng những không làm cho đối phương bị thương, ngược lại khiến Lý Như Chân bị đẩy lui mấy bước.

Sự chênh lệch giữa hai người, vậy mà lớn đến loại trình độ như thế này.

Coi như là người không biết võ công, cũng có thể thấy được rõ ràng, võ công của người thiếu niên thần bí trước mắt này, chẳng những vượt xa Cái Thiên Nhất, hơn nữa so với Lý Như Chân còn mạnh hơn không phải chỉ là nửa điểm, một điểm!

"Trên đời này làm sao lại có loại người khủng bố đến như vậy?"

Gần như trong lòng tất cả mọi người, đều là suy nghĩ đó.

Mà Lý Như Chân kia, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó trong đôi mắt hiện lên vẻ mặt âm độc, bỗng nhiên cất cao giọng nói:

"Không hổ là Diệp Cuồng Tiên, người có thể đánh bại lão tổ Tần gia! Tuy nhiên ta còn tuyệt chiêu chưa có sử dụng a, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu! Như vậy đi, chỗ này quá nhỏ, căn bản không thi triển được, không bằng chúng ta chuyển sang chỗ khác đánh, ý ngươi như thế nào?"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không khỏi hơi nhíu, với tu vi và kinh nghiệm chiến đấu bây giờ của Lý Như Chân, chắc hẳn cũng đã nhận thấy bản thân hắn còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của mình, thế nhưng hắn bây giờ vẫn còn có gan muốn phân cao thấp với mình, chẳng lẽ trong tay của hắn còn có con át chủ bài cường đại nào chưa có lật?

Trong lúc nhất thời, Diệp Trần đúng là hết sức hiếu kỳ, thế là gật đầu.

"Có thể!"

Lý Như Chân lập tức mừng rỡ, lại nói tiếp:

"Ở trên biển phía nam, có một hòn đảo hoang, ngươi đi theo ta!"

Nói xong, Lý Như Chân trực tiếp tung người nhảy lên, đã vượt qua gần trăm mét, sau một lúc, người đã rơi vào giữa sườn núi, sau khi mấy lần nhảy vọt không ngừng, cũng đã đi xuống núi, hướng thẳng đến phía nam chạy như bay.

Diệp Trần đang muốn lên đường đuổi theo, Dịch Sơn Hà ở một bên bỗng nhiên nói:

"Cẩn thận cạm bẫy!"

Diệp Trần hướng hắn mỉm cười "Coi như có cạm bẫy, lại có thể làm gì được ta?"

...

Trong nháy mắt Diệp Trần đã đuổi kịp bước chân của Lý Như Chân, tuy nhiên hắn cũng không có vội vàng xuất thủ, hắn ngược lại muốn xem xem, cái lão già Lý Như Chân này đến cùng muốn làm cái gì?

Chỉ chốc lát, đã đi tới trên biển, Lý Như Chân tiếp tục ở trên mặt nước biển như giẫm trên đất bằng chạy như điên, ở phía sau Diệp Trần vẫn đang theo sát.

Chạy được mấy trăm hải lý, Lý Như Chân mới dừng lại trên một hòn đảo ở trước mắt.

Thần niệm Diệp Trần khẽ động, đã nắm rõ tình hình cả hòn đảo trong lòng bàn tay, không thể không âm thầm cười lạnh "Không nghĩ tới thật đúng như lời của Lâm Tư lệnh nói, hội giao lưu võ đạo lần này, hoá ra chính là một hồi âm mưu, âm mưu này là nhằm vào Diệp Trần ta!"

Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có lùi bước, vẫn tung người nhảy lên trên hòn đảo.

Lý Như Chân ở phía trước, chậm rãi xoay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười bày tỏ gian kế đã thành công, "Diệp Cuồng Tiên, ngươi thật sự rất mạnh! Cũng rất ngông cuồng! Nếu như ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không theo tới!"

Diệp Trần lại giả vờ giống như không biết đây là một cái bẫy, hai tay ôm vai, thản nhiên nói:

"Ta không phải là ngươi, cho nên ta đến rồi!"

Lý Như Chân cười lạnh "Ngươi có thể đến, thế nhưng là ngươi muốn đi, chỉ sợ là không có dễ dàng như vậy a!"

Nói xong lời này, xung quanh truyền đến từng đợt từng đợt âm thanh xao động.

Bạch! Bạch! Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!

Sáu bóng người, từ sáu phía của hòn đảo nhỏ này chạy như bay tới, trong nháy mắt cũng đã đi tới trước mặt, phối hợp với Lý Như Chân vây quanh Diệp Trần ở trong đó.

Sáu người này, rõ ràng đến từ ba thế lực, theo thứ tự là:

Một lão đầu hói trên người mặc quần áo võ sĩ của Đảo quốc, và một người phụ nữ trung niên có dáng người xinh đẹp mặc trang phục vũ nữ của Đảo quốc.

Hai tên người đàn ông có dáng người cao to, da trắng không mặc quần áo, à nhầm là cởi trần, trước ngực lông lá xồm xoàm, giống như là dã thú hình người.

Còn có hai người, khuôn mặt rất là quỷ dị, một người toàn thân đỏ rực như lửa, một người toàn thân màu xanh giống như người băng!

...

Sáu người này vừa mới xuất hiện, Lý Như Chân lập tức càng tỏ ra đắc ý, nhịn không được cười ha ha "Diệp Cuồng Tiên! Vốn ta cho là ngươi sẽ không tới, đã có ý định muốn kết thúc sớm hội giao lưu võ đạo, không nghĩ tới cuối cùng thì ngươi vẫn tới, xem ra mệnh của ngươi chắc là chôn ở nơi này!"

Diệp Trần vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, đảo mắt nhìn sáu người này một lần, thản nhiên nói:

"Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn giết được ta sao?"

Bảy người nghe nói như thế, trên mặt mấy người lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ, Lý Như Chân càng là giận quá hóa cười "Xem ra ngươi còn không biết bản thân đang phải đối mặt với dạng tồn tại gì phải không?"

Nói đến đây, Lý Như Chân dừng lại một chút, đầu tiên là chỉ vào hai người mặc trang phục của Đảo quốc kia, nói:

"Hai vị này là Nhị lão Xà Hạc thuộc Tinh Quốc xã của Đảo quốc!"

Nói xong, lại chỉ vào hai người nam tử da trắng dáng người to con kia, nói:

"Hai vị này, là hai huynh đệ Khố Đồ thuộc quân đoàn Thiên Lang của Tô quốc!"

Cuối cùng, Lý Như Chân lại chỉ vào hai người một băng một hỏa kia "Còn về hai vị này là Băng Thần và Hỏa Thần một trong mười hai vị Chủ Thần của nước Mỹ!"

Nói đến đây, trên mặt Lý Như Chân, hiện ra sự tự tin mạnh mẽ "Lại thêm Lý Như Chân ta! Diệp Cuồng Tiên, bảy người chúng ta cùng nhau đánh với ngươi, ngươi cảm thấy hôm nay ngươi còn có mạng để sống sao?"

Hoàn toàn chính xác, trọn vẹn bảy vị Thần Cảnh!

So với mấy tháng trước đó ở đảo Vĩnh Ninh, tám vị Thánh Cảnh kia cùng nhau hợp sức, sự cường đại đâu chỉ gấp mười?

Cho dù là Tần Đạp Thiên kia, ở dưới sự vây công của bảy đại cường giả Thần Cảnh của bốn nước, chỉ sợ cũng phải nuốt hận dưới cửu tuyền!

Đáng tiếc, đối mặt với bọn họ lại là Diệp Trần.

Diệp Trần nhìn xung quanh bảy người này một lần nữa, chậm rãi nói:

"Tô quốc, Mỹ quốc, Đảo quốc, Cao Ly quốc, các ngươi bởi vì muốn giết ta, thật đúng là nhọc lòng a!"

"Đáng tiếc a, ta biết rõ đây là một cái bẫy, nhưng vẫn theo tới, ngươi có biết vì sao không?"

"Bởi vì trong mắt của ta, tất cả các ngươi chính là con mồi của ta?"

Oanh!

Diệp Trần lời kia vừa thốt ra, bảy đại cao thủ Thần Cảnh, mỗi người đều cực kỳ tức giận, gần như muốn phát điên!

"Baka!"

"Fart!"

"Fuck!"

...

Hỏa Thần là một trong mười hai vị Chủ thần của Mỹ quốc, từ trước đến nay tính khí luôn nóng nảy, là người đầu tiên không chịu đựng nổi, bỗng nhiên há to mồm hướng về Diệp Trần.

Oanh!

Từ trong miệng Hỏa Thần, thế mà xuất hiện ra một ngọn lửa!

Sau đó, ngọn lửa đó giống như như một con rồng lửa, hướng Diệp Trần bay nhào mà đến!

Ở xung quanh trên hòn đảo, nhiệt độ bỗng nhiên tăng vọt, giống như là đang ở mùa đông khắc nghiệt, bước sang mùa hè oi bức.

Ngay cả sáu người cao thủ Thần Cảnh còn lại cũng không khỏi vì đó mà biến sắc.

"Nghe nói vị Hỏa Thần này có thiên phú dị bẩm, từ lúc còn nhỏ miệng đã có thể phun ra lửa, về sau được Siêu Năng cục của Mỹ quốc dùng kỹ thuật gen bồi dưỡng, triệt để nắm giữ hỏa diễm, từ đó mà được gọi là Hỏa Thần."

"Nghe nói người này, trong một lần chiến tranh với trung đông, một mình đốt cháy cả một tòa thành trì!"

"Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên không phụ tiếng tăm lừng lẫy!"

...

Mấy người thi nhau kinh ngạc không thôi.

Diệp Trần thấy thế, vẫn khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, "So lửa với ta sao? Ngươi còn non một chút!"

"Thôn Thiên thần công! Thôn phệ!"

Oanh!

Theo Diệp Trần quát to một tiếng, trực tiếp hướng cái đạo hỏa diễm kia đưa tay chộp một cái!

Hô hô hô!

Bàn tay Diệp Trần, giống như một hố đen nhỏ, thế mà trực tiếp hút con rồng lửa lớn mà Hỏa Thần vừa phun ra vào trong cơ thể!

Bảy đại cao thủ Thần cảnh thấy thế ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người "Thế mà... Trực tiếp nuốt lấy?"

"Ngọn lửa cực nóng đến như thế, hắn vậy mà không có việc gì?"

"Điều này sao có thể!"

P/S: ha ha, kể ra cũng bất ngờ nha, ko phải 1 chiêu chém chết Lý Như Chân kết thúc đoạn chuyện này, lại lôi ra thêm sáu tên Thần cảnh ha ha.... lát nữa thêm 1 chương dịch nữa, các bạn đón đọc nha... nhưng đừng quên like chương này hoặc clik nút Ta thích hoặc thả tim nha............ ủng hộ đi a, hôm nay đúng thiệt chưa thấy cái kim phiếu nào rơi vào đầu để ngất cả:v