Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 232: Mục tiêu, Kinh Đô!




Bên ngoài Vân Đường Khẩu một trăm dặm, ở một khu hoang vắng, "Bành!"

Mặt sông vốn rất bình tĩnh, đột nhiên nổ tung, từ dưới nước thế mà thoát ra một bóng người gầy gò!

Đạp! Đạp! Đạp!

Mũi chân Diệp Trần điểm nhẹ, giống như quỷ mị đảo mắt giẫm lên mặt nước sống đi tới bên bờ.

Diệp Trần đương nhiên không có chết!

Thậm chí, giết chết Tần Đạp Thiên đối với hắn mà nói thật ra là một chuyện rất dễ dàng, hắn bắt đều không có sử xuất toàn lực.

Sau khi một kiếm diệt đi Tần Đạp Thiên, sở dĩ hắn không có lập tức trở về trên sông, vốn chỉ là vì ở đáy sông tìm kiếm hai kiện Linh khó của Tần Đạp Tiên, sau khi tìm được Linh khí, lại suy nghĩ một chút, tin tức hắn hôm nay quyết chiến với Tần Đạp Thiên chỉ sợ đã truyền khắp giới võ đạo Hoa Hạ, mẹ con Diệp Vô Thương kia, chắc là cũng đã biết được thân phận chân thật của mình.

Tuy rằng cường thế giết chết Tần Đạp Thiên, đồng thời toàn thân trở ra, có thể để uy vọng của hắn tăng vọt, thế nhưng lấy thủ đoạn của Diệp Vô Thương, ở trong nháy mắt là có thể chiếm được tin tức này. Nếu như để cho hắn biết, Tần Đạp Thiên đã bị chính mình giết chết, tất nhiên trước tiên sẽ chạy trốn, đến lúc đó muốn tìm hắn báo thù sẽ phải phí rất nhiều không phu!

Không bằng dứt khoát cứ thế mà đi, để Diệp Vô Thương nghĩ lầm mình với Tần Đạp Thiên đồng quy vu tận, từ đó sẽ buông lòng cảnh giác.

...

Cùng lúc đó, Kinh Đô,

Sau kho Diệp Vô Thương đạt được tin tức phía trước truyền đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp vò hai tấm vé máy bay chuyến bay quốc tế thành một cục, ném vào thùng giác ở bên cạnh, lộ ra vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn, "Còn may! Tiểu súc sinh kia nói tóm lại là vẫn phải chết!"

Hóa ra, Diệp Vô Thương tuy rằng không dám đi quan chiến ở tại nơi đó, nhưng đã phái tâm phúc của mình một mực hướng về hắn báo cao tình hình chiến đấu ở nơi đó.

Hắn vốn cho rằng, chính tên em trai cùng cha khác mẹ này, võ công cho dù mạnh hơn nữa cũng chắc chắn không phải là đối thủ của lão tổ Tần gia, nói không chừng sẽ bị trực tiếp giết đi trong chớp mắt, cho nên cũng không có quá để ở trong lòng.

Thế nhưng tuyệt đối lại không ngờ rằng, hai người thế mà đánh nhau đến không phân thắng bại, thậm chí về sau Diệp Trần còn chiếm cứ thượng phong!

Diệp Vô Thương trong lúc vô cùng kinh hoảng, cho nên mới sai người mua hai tấm vé máy bay đi về phương tây.

Chỉ chờ Diệp Trần một khi thắng trận quyết đấu này, hắn lập tức mang theo mẹ của hắn là Tần Nguyệt Nga nhanh chóng xuất ngoại chạy trốn ra nước ngoài!

Cũng may loại chuyện này cũng không có phát sinh, tuy rằng kết quả này cùng với kết quả mà hắn dự đoán lúc ban đầu quả nhiên có chênh lệch rất xa, nhưng mối họa lớn trong lòng mình này, cuối cùng vẫn bị trừ đi.

Sau khi Diệp Vô Thương hưng phấn, chợt thấy Tần Trí ở một bên có vẻ mặt khó coi, vội vàng nói:

"Em họ, tuy rằng lão tổ chết rồi, nhưng ít ra cũng giêt được tiểu súc sinh kia, cũng coi là chết có ý nghĩa!"

Tần Trí hừ lạnh một tiếng nói:

"Anh nói thế nhưng đơn giản dễ nghe a! Lão tổ vừa chết, Tần gia em chẳng khác nào không có chỗ dựa, tổn thất này quá lớn đi!"

Tần Trí vốn cho rằng, chỉ cần lão tổ nhà mình xuất mã, nhất định có thể trừ bỏ đi tên Diệp Cuồng Tiên kia một cách dễ dàng, tuyệt đối không nghĩ tới, thế mà lại có kết quả đồng quy vu tận!

Sở dĩ Tần gia có thể trở thành gia tộc quyền thế nhất ở toàn bộ Hoa Hạ, chỗ dựa lớn nhất chính là vị lão tổ này của bọn họ.

Có lão tổ này ở, cho dù là quốc gia cũng không dám tùy tiện động tới Tần gia bọn hắn.

Nhưng hôm nay lão tổ chết rồi, đây cũng là mang ý nghĩa, tấm kim bài miễn tử này cũng mất rồi!

Giết địch tám ngàn, tự tổn một vạn!

Điều này làm cho Tần Trí làm sao không giận không tức?

Vẻ mặt của Diệp Vô Thương trở nên ngưng trọng, sau đó hai mắt đảo một cái, oán hận nói:

"Nói cho cùng, đều lầ bị cái tên tiểu súc sinh này hại! Hay là anh giúp em giết chết tất cả bạn bè thân nhân của tiểu súc sinh này ở Vân Châu, thật tốt vì ngươi giải tỏa cơn giận này một chút?"

Tần Trí lập tức hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:

"Chẳng qua chỉ là một bầy kiến hôi thôi! Coi như đồ sát toàn bộ thành phố Vân Châu cũng khó có thể giải tỏa hết mối hận trong lòng em!"

...

Mạc gia ở Thiên Hải.

Mạc gia này ngày xưa là đại gia tộc thứ hai ở tỉnh Thiên Nam gần với Vũ gia, thay đổi không khí kiềm chế của ngày xưa, đột nhiên trở nên vui mừng hớn hở.

"Diệp Cuồng Tiên và Vũ gia nghìn tính vạn tính, đoán chừng cũng không nghĩ tới, bọn họ ngao cò tranh nhau, ngược lại làm cho Mạc gia ta trở thành ngư ông đắc lợi! Bây giờ Diệp Cuồng Tiên chiến tử, Vũ, Liễu, Lục ba nhà tất cả đều bị diệt, Đường gia và Tào gia ở Vân Châu căn cơ còn thấp, đây chính là cơ hội để Mạc gia chúng ta độc bá Thiên Nam! Ha ha ha!"

Ngồi ở vị trí chỉ vị trong phòng khách của Mạc gia, một tên lão giả râu bạc trắng, ha ha cười nói.

Mọi người ở phía dưới ngay lập tức thi nhau tán thưởng, "Nhờ có lão tổ anh minh! Diệp Cuồng Tiên và toàn bộ người của Vũ gia, đoán chừng đến chết cũng không nghĩ ra, lúc trước dẫn Bạch Thiên Hành tìm Diệp Cuồng Tiên báo thù là xuất từ diệu kế của lão tổ ngài!"

Hóa ra, lão giả râu bạc trắng này chính là Mạc Tầm Hoan lão tổ Mạc gia!

Mà lúc trước ở võ lâm đại hội, Diệp Trần và Kiếm Ma Bạch Thiên Hành quyết chiến trên biển, Mạc gia thế nhưng cũng tham dự vào trong đó.

Mạc Tầm Hoan khoát tay áo, cười nhạt nói:

"Chuyện này nói đến cũng là trùng hợp, lúc trước lão phu chỉ muốn mượn cây đao Bạch Thiên Hành này đến để giết Diệp Cuồng Tiên, nhưng không nghĩ tới Diệp Cuồng Tiên này chẳng những chém Bạch Thiên Hành, về sau lại diệt cả Vũ Trường Không, thậm chí ngay cả Thánh tử Thánh Tâm các cũng dám nói giết là giết!"

"Nói thật, thiên phú của kẻ này, hoàn toàn chính xác được coi là tuyệt đại phong hoa! Nếu như hắn không chết, Mạc gia ta vĩnh viễn không cách nào tới chống lại, chỉ có thể giấu tài..."

Mọi người ở phía dưới nghe được điều này, lập tức thi nhau cười to lần nữa.

"Nhưng cuối cùng hắn vẫn chết!"

Mạc Tầm Hoan cũng cười theo nói:

"Đúng vậy! Cho nên mới nói, làm ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút, có câu châm ngôn rất hay, thà đấu trí, không đấu lực!"

"Kẻ này chính là quá mức cuồng ngạo, cho nên mới mất mạng! Nếu như có thể giấu tài vài năm, thiên hạ còn có người nào là đối thủ của hắn nữa?"

Nói đến đây, Mạc Tầm Hoan dừng lại một chút, nhìn về phía người đàn ông trung niên ở bên cạnh nói:

"Kính Hiên! Bây giờ Diệp Cuồng Tiên vừa chết, tam đại gia tộc ở Thiên Hải bị hủy diệt, Mạc gia chúng ta phải nắm chắc cơ hội lần này, giải quyết dứt khoát, bỏ toàn bộ tỉnh Thiên Nam vào trong túi!"

Hóa ra, người đàn ông trung niên này tên là Mạc Kính Hiên, chính mà gia chủ đương thời của Mạc gia, cha của Mạc Trường Vân!

Mạc Kính Hiên lập tức chắp tay đáp vâng, theo sao đó, vẻ mặt oán hận nói:

"Lão tổ! Diệp Cuồng Tiên này hiết Trường Vân, tuy răng bây giờ hắn đã chết rồi thế nhưng Đường gia kia lại chạy không thoát khỏi liên quan! Ta muốn..."

Không đợi Mạc Kính Hiên nói xong, Mạc Tầm Hoan trực tiếp khoát tay áo, cắt ngang nói:

"Kính Hiên, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Làm gia chủ của một gia tộc, ánh mắt nhất định phải nhìn xa trông rộng! Thực lực của Đường gia bây giờ đã không thể khinh thường, mơ hồ đã trở thành đứng đầu tỉnh Thiên Nam, nếu như nguyện ý quy thuận Mạc gia ta, chúng ta cần gì phải phức tạp? Người chết không thể sống lại, việc này như vậy coi như thôi đi!"

Mạc Kính Hiên nghe được điều này lập tức liên tục xưng phải, không còn dám nói tới chuyện báo thù, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ không cam lòng.

...

Diệp Trần tự nhiên không biết, hắn nhất thời hứng khởi chơi trò chơi giả chết, thế mà dẫn Mạc gia luôn luôn ẩn nhẫn ở một nơi bí mật gần đó đi ra.

Vào lúc này, sau khi hắn thu hai kiện Linh khí của Tần Đạp Thiên vào bên trong Tử Kim Hồ Lô, thì trực tiếp một đường hướng bắc, tiến thẳng Kinh Đô mà đi.

Mối thù hai đời, cũng đến lúc nên chấm dứt!

P/S: Ta thích nào...KP TLT, Đệ Cử 90/100 nha