Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 197: Cô sẽ không hiểu




Dù sao Diệp Trần bây giờ cũng không cần ty luyện, nhàn rỗi cũng không có việc gì để làm thế là đồng ý.

Mười phút sau, Diệp Trần lái Ferrari chờ Đường Thanh Nhã ra khỏi tiểu khu Tử Kim Sơn.

"Thanh Nhã, vừa rồi cô nói có chuyện muôn nói với ta, không biết là chuyện gì?" Diệp Trần mở đầu phá vỡ không khí trầm mặc trong xe, mở miệng hỏi.

Đường Thanh Nhã nở nụ cười xinh đẹp, theo bản năng vuốt vuốt mái tóc trước ngực, nói:

"Thật ra thì cũng không phải là chuyện quan trọng gì, hai tuần nữa không phải là cuối kỳ sao, cô Bạch có dự định đến lúc đó để cho tôi tổ chức cho các bạn học trong lớp đi Thiên Hải chơi một chút, nói là để mọi người thư giãn tinh thần một chút, học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi, không biết anh có tham gia hay không?"

Diệp Trần một tay lái xe, một tay khoát tay áo nói thẳng:

"Ta thì không đi được!"

Đường Thanh Nhã nghe được điều này, thần sắc lập tức ảm đảm, nhưng bây giờ cô ta cũng biết thân phận của Diệp Trần, không còn dám nói nói thêm gì nữa.

Trong xe lập tức lại rời vào không khí trầm mặc một lần nữa...

Rất nhanh, hai người đã tới được địa điểm cần tới.

Đường Nghiệp nói không sai, nơi này nơi quan trọng của khu mới ở phía đông thành phố Vân Châu, tuy nhân khẩu không đông bằng trung tâm thành phố, nhưng có thể nhìn ra được ở đây có tiềm lực rất lớn, tương lai ở đây nhất định trở thành vùng kinh tế trọng điểm của thành phố Vân Châu.

Hơn nữa không gian phía trước rộng rãi, nhìn qua rất phong cách, so với khách sạn Vân Hải còn cao hơn không chỉ một cấp bậc.

Rất nhanh, Diệp Trần dừng xe ở một bên, hai người tiến vào bên trong, bên trong trang trí rất sang trọng, có thể nhìn ra được, Đường gia đầu tư vào cái nhà hàng này tuyệt đối không nhỏ, suy đoán cẩn thận một chút thì mua đất, xây nhà, trang trí, ở đây tất cả mọi thứ chi phí đoán chừng ít nhất cũng phải cần ba bốn trăm triệu!

"Thanh Nhã, cô thành thật nói cho tôi biết, nơi này tuyệt đối không giống như một cái nhà hàng mà các ngươi vứt bỏ không cần tới a, lão gia tử không nói thật với ta đúng không?"

Đường Thanh Nhã lập tức hé miệng cười một tiếng, "Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhiệm vụ của tôi là đưa anh tới đây nhìn xem có phù hợp với yêu cầu của anh không? Thế nào? Diệp tiên sinh, ngài có hài lòng không?"

Diệp Trần cười nói:

"Đương nhiên hài lòng! Tuy nhiên chuyện quan trọng ta phải nói rõ trước một chút, các ngươi xây dựng cái nhà hàng này bỏ ra bao nhiêu tiền, về nhà cô phải trả lời cho ta, ta có thể ở trên cơ sở vốn có, lại thêm vào năm mươi phần trăm, trả tiền cho Đường gia các ngươi!"

Đường Thanh Nhã nghe được điều này, hai tay khua khua, cười nói:

"Chuyện này tôi không làm chủ được a, anh trở lại vẫn nên thương lượng với ông nội của tôi đi"

...

Ở dưới sự hướng dẫn của Đường Thanh Nhã, đi quan sát toàn bộ nhà hàng một lần, Diệp Trần rất hài lòng, sau khi đi ra nhà hàng, trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Sở Phi Yên, nói đại khái tình huống ở đây cho Sở Phi Yên một lần.

Sở Phi Yên vón đang phiền lòng về chuyện địa điểm, nghe được Diệp Trần thế mà đã tìm được một cái nhà hàng có sẵn, lập tức mừng rỡ không thôi, lập tức nói cũng muốn tới xem một chút.

Thế là Diệp Trần và Đường Thanh Nhã không có vội vàng trở về mà đứng ở cổng đợi.

Nhàn rỗi không biết làm chuyện gì, hai người bắt đầu ngồi chém gió.

Bỗng nhiên, Đường Thanh Nhã nghiêm mặt nói:

"Diệp Trần, có nhiều lúc tôi cảm thấy anh thật sự không chân thực, mặc dù anh đang đứng ở trước mặt tôi, tôi luôn cảm thấy rằng anh khác với chúng tôi, giống như không thuộc về thế giới này..."

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại, trầm mặc một lát, mới từ từ nói:

"Có lẽ là như vậy, ta thực sự không thuộc về thế giới này... "

Thật ra thì, theo thực lực của Diệp Trần càng ngày càng mạnh, có lúc ngay cả chính hắn cũng không có nhận ra, hắn đã bắt đầu dần dần bài xích thế giới này.

Bởi vì người ở trên thế giới này, đối với hắn mà nói đều quá nhỏ yếu, mà hắn thì quá mức cường đại!

Điều này giống như một con voi ở giữa một bầy kiến, lúc đầu có thể tự mãn với thực lực cường đại của mình, nhưng sau một thời gian dài, sẽ không có bất cứ thử thách nào và từ đó cuộc sống sẽ dần trở nên vô cùng nhàm chán.

Chính như trong một bộ phim từng nói: Vô địch, là tịch mịch cỡ nào...

Đường Thanh Nhã nhìn thấy sự cô đơn trong đôi mắt của Diệp Trần, nhịn không được mở miệng hỏi thêm lần nữa:

"Diệp Trần, anh chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì không giống bình thường phải không? Anh có thể nói với tôi một chút được không?"

Diệp Trần nghe thấy điều này, hơi sững sờ, nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã đang tràn đầy sự mong đợi, suýt chút nữa thì muốn tâm sự với cô ta, thế nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn là lắc đầu, cười khổ nói:

"Những chuyện ta đã trải qua thực sự không giống bình thường, chỉ có điều, coi như ta nói ra cho cô biết thì cô cũng sẽ không hiểu, cô sẽ không hiểu..."

Nghe được Diệp Trần nói hai lần liên tiếp "Cô sẽ không hiểu", Đường Thanh Nhã đột nhiên nhăn cái mũi ngọc tinh xảo lại, có chút không hài lòng nói:

"Anh không nói ra, làm sao đã biết được là tôi sẽ không hiểu? Lời này của anh cũng quá độc đoán a?"

Diệp Trần không thể không cười lắc đầu, "Vậy thì được rồi, nếu như bây giờ tôi nói cho cô biết, ta thật ra đã sống được hơn tám trăm tuổi, hơn nữa ta bây giờ đang đứng ở trước mặt cô, là từ tám trăm năm sau này trở về, cô tin không?"

Đường Thanh Nhã sửng sốt một hồi lâu, dường như mới hiểu rõ ý tứ trong lời này của Diệp Trần, lập tức cười lên khanh khách không ngừng, "Điều này sao có thể? Trò đùa này của anh không buồn cười một chút nào!"

Diệp Trần nhún vai, "Thấy chưa, ta nói rồi, cô sẽ không hiểu..."

Đường Thanh Nhã còn đang muốn hỏi tiếp, đúng lúc này, sắc trời bỗng nhiên thay đổi!

Thời tiết hôm nay vốn là không tốt, sau khi một cơn gió lớn thổi qua, trên bầu trời đã đầy mây đen, lập tức trở nên vô cùng u ám, sau đó thì bắt đầu mưa.

"Không được rồi! Trời sắp mưa, chúng ta tranh thủ thời gian đi vào tránh một chút đi!"

Đường Thanh Nhã vội vàng kéo cánh tay của Diệp Trần, muốn kéo hắn vào trong nhà hàng.

Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn đứng yên ở tại chỗ không có động đậy, ngược lại hướng về phía cô ta mỉm cười một cái rồi nói:

"Chỉ là một chút nước mưa, nơi nào đáng để ta phải đi tránh? Thanh Nhã, cô cứ đứng ở bên cạnh ta, ta cam đoan một giọt mưa cũng không rơi vào trên người cô!"

Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lập tức trợn tròn đôi mắt đáng yêu, nếu như lời này là từ trong miệng những người khác nói ra, Đường Thanh Nhã chắc chắn sẽ cảm thấy thần kinh của người này có vấn đế, thế nhưng lời này xuất ra từ miệng Diệp Trần, cô ta cũng không dám nghĩ như vậy.

Tuy rằng trong lòng cô ta vào lúc này, trong tiềm thức vẫn cảm thấy chuyện này là không có khả năng, nhưng bởi vì là Diệp Trần, cô ta vẫn là sẵn sàng tin tưởng.

Răng rắc!

Ầm ầm!

Sau khi trên trời vang lên một tiếng sấm rền, nước mưa ở trên bầu trời, lập tức giống như sông lớn chảy ngược lên tới chín tầng trời sau đó vung vãi ra rơi xuống!

Rất nhanh, Đường Thanh Nhã đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, sau khi mưa to rơi xuống, ở xung quanh ngay lập tức bị nước mưa ùn ùn kéo đến bao phủ, duy chỉ có ở xung quanh chỗ cô ta và Diệp Trần đang đứng, giống như được một cái ô che mưa vô hình che lại, một khi nước mưa tới gần sẽ tự động tản ra hai bên, thế mà thật sự ngay cả một giọt nước mưa cũng không có rơi vào trên người bọn họ!

"Cái này... quá đáng kinh ngạc a?"

Một đôi mắt đẹp của Đường Thanh Nhã trợn lên thật lớn và cảm thấy chính mình giống như đang mơ, cảnh tượng này thật không chân thật nhưng hết lần này tới lần khác lại hoàn toàn chân thật.

Bỗng nhiên, Đường Thanh Nhã lại nhớ tới, câu nói mà Diệp Trần vừa mới nói kia, "Cô sẽ không hiểu!"

Trước đó cô ta còn cảm thấy, Diệp Trần chỉ trả lời như vậy cho xong, giờ đây cô đã nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc này trước mặt cô, lúc này cô ta mới mơ hồ hiểu một chút, ý tứ những lời này của Diệp Trần.

Thế giới của Thần, phàm nhân há lại sẽ hiểu?

P/S: Ta thích nào ngày 5/9 ngày khai giảng chương thứ nhất. ủng hộ nha....