Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 89: Dị năng tỏa sáng (2)




Cũng may là tên hộ vệ kia sợ mình xuất thủ trước bị thiệt, cho nên quyền này của hắn chỉ mang tính dò xét, hắn muốn nhìn xem phản ứng của tôi thế nào, cho nên không dùng toàn lực.
Khuôn mặt bị đánh của tôi lập tức sưng phồng lên, trông rất dọa người, nhìn như vậy, chứ cũng không có thương tổn gì ở bên trong, chỉ cần bôi một ít nước thuốc là ổn.
Trong lòng tôi có một chuyện nghi hoặc không giải thích được, chính là cái động tác quay chậm không xuất hiện như dự tính, mà quyền của tên hộ vệ kia còn làm tôi hoa cả mắt.
Tôi lấy tay sờ một chút lên má phải, sau đó lập tức bật dậy, không còn dám chần chừ nữa, lúc này chỉ còn cách liều mạng.
Tôi có cảm giác tất cả những lỗ chân lông trên người cũng đóng kín, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên hộ vệ kia, ý chừng đợi động tác tiếp theo của hắn.
Tên hộ vệ kia còn đang say trong chiến thắng, hắn một quyền đấm trung tôi luôn, cho nên lúc này trong lòng thầm hối hận, biết thế dùng toàn lực cho xong.
Nhưng mà sau khi giao thủ, hắn cảm thấy công phu của tôi chỉ ở hạng nghiệp dư, bởi vậy mật hắn lớn lên không ít.
Lần này, tên hộ vệ kia không có giằng co với tôi nữa, mà lại trực tiếp lao lên!
Nhưng chỉ trong tích tắc này thôi, kỳ tích lại xảy ra! Động tác xông tới của hắn đã biến thành một pha quay chậm!
Tôi có thể nhìn thấy rõ cả việc, hai chân hắn đang chạy, rồi từ từ nhấc lên trên không!
Tôi nhẹ nhàng giơ chân lên, sút luôn một cú vào ngực hắn. Ngay lập tức, người này giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.
Mặc dù trong mắt tôi, tốc độ bay của hắn vô cùng chậm chạp, nhưng trong mắt người khác, thì nó lại như hỏa tiễn, bay thẳng lên nóc nhà, đập mạnh vào trần nhà, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.
Trước khi ngất đi, trong mắt của tên hộ vệ này còn hiện lên vẻ không thể nào tin được.
Từ lúc chào đời cho tới nay, đây là chuyện đầu tiên hắn không biết phải nói gì, khoảng cách lúc nãy giữa hắn và tôi, thì không thể nào nhấc chân lên đá được, cho dù chân tôi có nhanh tới thế nào đi chăng nữa, cũng không thể chạm tới ngực hắn.
Hắn với tốc độ của mình rất tự tin, người chủ động lao tới cũng là hắn, trong đầu hắn đang suy nghĩ, từ lúc nhấc chân chạy tới lúc hạ chân, thời gian cũng chỉ trong chớp mắt.
Trừ khi tôi biết rằng hắn đang chuẩn bị lao tới, cho nên mới giơ sẵn chân chờ trước.
Nhưng sự thật lại khác, hắn có cảm giác như tự mình xông tới, rồi đụng luôn vào chân của tôi.
Dị năng của tôi làm sao vậy, tại sao nói đến là đến, nói đi là đi. Dường như nó không bị tôi khống chế.
Khi tên hộ vệ kia rơi xuống đất, thì thần kinh thị giác của tôi cũng trở lại bình thường, động tác của mọi người lại được khôi phục như ban đầu.
" Tiểu oa nhi, cậu biết yêu pháp à?"
Lưu Chấn Hải cũng nhìn thấy tình cảnh kỳ quái vừa rồi, mà cho dù ai nhìn cũng vậy, đều không tưởng tượng được chân của tôi lại có thể đá trúng ngực tên hộ vệ kia
"Lão đầu, ông dù gì cũng từng là quân nhân, thua là thua, tại sao có thể nói tôi dùng yêu phát được?"
Tôi bất mãn nói, mặc dù chính bản thân tôi cũng có cảm giác nó giống yêu pháp, thậm chí còn là yêu pháp thần kì, nhưng làm sao có thể nói ra ngoài được đây.
"Hắc hắc!"
Lưu Chấn Hải cười khan hai tiếng nói:
"Hai người kia là tinh anh của ta đó!"
"Hãy bớt nói nhảm đi! Nếu như còn ai nghĩ mình mạng lớn, thì cứ xông lên đi, nếu không thì ông cũng có thể thực hiện lời hứa của minh được rồi đó, chúng tôi đi được chưa?"
Chỗ này không nên ở lâu, nếu mà lão già này phát hỏa, bảo bọn hộ vệ lên hết, thì tôi không dám đảm bảo dị năng lại xuất hiện lần nữa, vạn nhất nó mất linh nghiệm, thì tôi chẳng phải thảm rồi ư!
"Đả thương hai tinh anh của ta, mà các cậu lại đòi đi như vậy ư? Người đâu, bắt tất cả bọn họ lại!"
Lưu Chấn Hải phất phất tay nói.
Quả nhiên, Lưu Chấn Hải căn bản không có ý định để chúng tôi đi! Mẹ kiếp, lão già chết tiệt này, biết thế không nên tin tưởng hắn, xông lên chế trụ hắn, ép hắn phải thả chúng tôi rời đi là xong.
Lưu Chấn Hải vừa dứt lời, mấy tên hộ vệ còn lại đồng loạt xông về phía chúng tôi!
"Hừ! Tiểu oa nhi, ta không tin nhiều người như vậy, mà lại không đánh chết được cậu!" Lưu Chấn Hải rốt cục cũng lộ mặt thật, vô sỉ nói.
Trời ơi, lão muốn quần đấu, lúc nãy tôi đánh ngã 2 người, chẳng qua chỉ là do may mắn mà thôi, giờ bảo ta ứng phó 5, 6 người, bảo tôi là người 3 đầu 6 tay hay sao! Thần kinh của ta hết sức căng thẳng, đứng chắn trước người của Trần Vi Nhi.
A? Chuyện gì xảy ra vậy? Động tác của mọi người tại sao lại chậm như vậy! Chẳng lẽ nói... Nguồn: http://truyenfull.vn
Khi tôi buông lỏng tinh thần, thì cảnh tượng sẽ khôi phục bình thường! Khi tôi tập trung tinh thần, thì động tác của mọi người lại như quay chậm!
Thì ra là như vậy, trong lòng tôi hưng phấn kêu to, quả thực của tôi tâm tình lúc này vui vẻ vô cùng!
Bây giờ thì tốt rồi! Đừng nói chỉ có 6 người, mà cả trăm người lên tôi cũng có thể ứng phó tự nhiên!
Nếu như có người nào dùng súng bắn về phía tôi, tin tưởng rằng tôi có thể tránh đạn ngon lành.
Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ trong nháy mắt, chưa tới 1/2s.
Tôi nghĩ thầm, nếu Lưu Chấn Hải đã không giữ quy củ, thì tôi cũng không cần phải nể mặt hắn nữa!
Lúc này, tôi tập trung tinh thần, vận dụng dị năng, cái tôi cần nhất lúc này chính là, dùng tốc độ của tôi, lần lượt đi tới trước mặt 6 người này, đấm cho mỗi người 1 cái lên cổ.
Sau đó lại lùi về chỗ cũ, thu hồi dị năng, nếu tính toán chính xác, tất cả những hành động này sẽ không tới 2s trong mắt người khác.
Ở trong mắt Lưu Chấn Hải, tôi giống như một thân ảnh yêu ma lướt qua, mấy tên hộ vệ kia chưa kịp kêu lên một tiếng, đã ngã luôn xuống đất.
Lưu Chấn Hải trợn mắt há mồm nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh trước mắt mình!
Trong tám tên hộ vệ tinh anh bị tôi đánh ngã, chẳng ai có thể nhìn rõ tôi đã sử dụng chiêu thức gì.
Chỉ cảm thấy tốc độ của họ vô cùng chậm, còn tốc độ của tôi lại vô cùng nhanh.
Tôi cuồng ngạo đứng ở giữa đại sảnh, dùng ngữ khí kiêu ngạo nói:
"Từ lão đầu! Lưu Lỗi tôi rất tức giận, thì hậu quả rất nghiêm trọng!"
Đây là một trong những lời kiêu ngạo nhất mà tôi từng nghe được ở kiếp trước, đáng tiếc bây giờ nó chưa lưu hành.
Nhưng mà cũng tốt, tôi đánh thuận lý thành chương, biến nó thành danh ngôn của mình vậy.
Quách Khánh và Trần Vi Nhi nhìn tôi không biết nói gì nữa cả, đây là lần đầu tiên Quách Khánh thấy tôi thi triển thân pháp, tôi có thể nhận thấy rõ sự sùng bái trong mắt hắn, bên trong toàn là sao với sao, đang lấp lánh chập chờn.
Thật ra, ngay cả tôi cũng mới khống chế được cái dị năng này mà thôi.
Vào thời điểm tôi còn đang đắc ý vạn phần, cửa phòng lớn bị đẩy ra, có 1 hắc y nhân cầm AK47 đi vào phòng.
Hắn chĩa súng vào mấy người chúng tôi, lớn tiếng nói:
"Tất cả giơ tay lên!"