"Vậy con chừng nào Thì đem hắn về nhà, cha sẽ giúp con tham mưu một chút?" Mạnh Xuyên nói.
"Chuyện này... qua mấy ngày nữa rồi tính!" Mạnh Thanh Thanh do dự một chút nói.
"Được rồi, tốt nhất là nhanh một chút đi, nếu không ông của con dẫn con đi tính chuyện thì cha không cản được đâu!"
Mạnh Xuyên gật đầu. sau đó chuyển đổi câu chuyện nói:
"Nhưng mà Thanh Thanh, bối cảnh gia đình của người này con phải tìm hiểu cho kỹ, nếu không thì hẳn lại là loại nhòm ngó sản nghiệp của Mạnh gia chúng Ta!"
Bối cảnh gia đình? Đây là điều mà Mạnh Thanh Thanh chưa từng nghĩ tới. tiền đối với nàng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà nhà của người ta làm cái gì. nàng cũng không rõ ràng cho lắm.
Nhưng mà cái lần "Vào trước là chủ" kia. Mạnh Thanh Thanh luôn cho là một phương diện tốt. vì vậy nói:
"Sở Cao? Có phải là tổng giám đốc của Tập đoàn Thế Kỷ Mới hay sao?' Mạnh Xuyên suy nghĩ một chút hỏi.
"Đúng, tập đoàn này đúng là của bọn họ! Lúc đầu đấu giá mua đất cùng chúng con, họ biểu hiện ra thực lực không tầm thường, lúc trước bọn họ chuẩn bị mua toàn bộ các lô đất. nhưng khi con chọn trúng một lô... thì hắn nói giúp con một câu, Sở Cao liền bỏ qua." Mạnh Thanh Thanh nghĩ tới đây, chẳng hiểu sao, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
"Hắn cũng không tệ lắm. hắn cùng Sở Cao ở trường con lập một công ty, hiện giờ đang phát triển rất tốt. con nghĩ gia đình hắn cũng không tới nỗi kém, cũng không thể đại phú giống gia đình chúng ta."
"Xem ra Sở Cao rất coi trọng người bạn này." Mạnh Xuyên nghe xong gật đầu, Mạnh Xuyên ở trên Thương trường lăn lộn, cũng đã được nghe nói tới Tập đoàn Thế Kỷ Mới.
"Vâng, con nghe nói hẳn rất có năng lực. có rất nhiều sản phẩm của tập đoàn này do hắn tham gia, đương nhiên là Sở Cao phải coi trọng hắn rồi!" Manh Thanh Thanh
"Vậy hắn là một nhân tài, rất tốt. Mạnh gia chúng ta đang cần loại nhân tài như vậy. trước tiên con mang Tới cho cha xem mặt, nếu như cha đồng ý thì để hắn làm việc ở công ty nghiên cứu khoa học của Mạnh gia chúng ta đi. Hiện giờ dựa vào Tốc độ phát triển như thế này. Chỉ có nghiên cứu mới có khả năng Thành công. Khoa học kỹ thuật vĩnh viễn là một trong nhưng ngành nghề kiếm ra tiền!" Mạnh Xuyên nói.
"Có câu nói làm cha rất tán thành, đó là thế kỷ 21 này quan trọng nhất chính là nhân tài! Trong công ty có nhân tài chẳng khác nào có vô Tận tài phú, nếu như người trẻ tuổi kia xuất sắc như con nói thì cha đồng ý chuyện của hai đứa, tương lai con làm quản lý, hắn làm kỹ thuật, lo gì Mạnh gia chúng ta không phát triển!" Mạnh Xuyên than thở.
"Ha hả. cảm ơn cha." Mạnh Thanh Thanh nghe được phụ thân nói "tương lai", thì có chút ngại ngùng cười nói
"Được rồi, đem tên hắn và lớp của hắn cho cha điều tra một chút, cha có một người bạn làm đội trưởng đội hình sự ở Bắc Kinh. chuyện nhỏ này chắc là làm được!" Mạnh Xuyên nói.
Rốt cục cũng Thoát khỏi Dương mẫu dây dưa. tôi và Dương Mân lên máy bay trở lại Bắc Kinh.
Tôi rốt cục thở dài một hơi. mấy ngày nay ở Dương gia. tôi muốn ngủ ở phòng khách, nhưng Dương mẫu không đồng ý. Bời vậy tôi với Dương Mân ngủ chung một phòng, may mà thể chất của tôi được cải tạo. nếu không bị biến Thành gấu trúc rồi
Cho dù ngủ chung trong một phòng, nhưng Dương mẫu vẫn không yên lòng. mỗi bữa cơm đều làm Thêm những toa thuốc kiểu như đại bổ tráng dương, tôi đành phải kiên trì uống mấy lần.
Nếu không có lý trí. thì đã sớm bị dục hỏa thiêu đốt rồi. Như vậy còn chưa *** mỗi ngày trước khi đi ngủ. đều đặt một viên Hoàng đế hoàn vào giường của Dương Mân.
Cho tới khi chúng tôi rời khỏi Thành phố D. Dương mẫu vẫn thất vọng khi Dương Mân không có biểu hiện gì, còn lưu luyến không rời nhỏ giọng khuyên tôi nói:
"Tiểu Lưu. bác nói cho cháu biết. muốn theo đuổi con gái được Thành công, phải làm chuyện gạo nấu thành cơm!"
"Cái gì gọi là gạo nấu thành cơm?" Tôi giả bộ hồ đồ không biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Chính là đem nó thành như vậy!" Dương mẫu tiếp tục giải thích.
"Như vậy là cái gì?" Tôi tiếp tục giả bộ hồ đồ.
Dương mẫu rốt cục hết chỗ nói rồi
"Ha hả. bác gái ngài yên tâm, cháu đảm bảo sẽ không khi dễ Dương Mân. bác thấy đấy. cháu với Dương Mân tương kính như tản!" Tôi cười nói.
Dương mẫu nghe xong mắt trợn trắng, thầm nghĩ, Thì như vậy bác mới lo lắng! Trên máy bay.
"Xin lỗi. đã tạo cho anh phiền toái mẹ tôi chính là người như vậy, ghét nghèo yêu giàu"
Dương Mân có chút áy náy nói
"Không sao đâu. ha hả. chi sợ lần này mẹ cô phải thất vọng." Tôi cười cười.
"Thất vọng? Vì sao?" Dương Mân nghe không hiểu.
"Tôi chỉ là bạn trai giả mạo của cô mà thôi!" Tôi nói.
"A?"
Dương Mân sửng sốt. lập tức hiểu được, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng thất vọng..."
"Cô nói cái gì?" Tôi hỏi.
"Không có gì..."
Dương Mân cho rằng tôi không nghe được, nhưng thực ra tôi lại nghe rất rõ ràng.
Có một số việc nói toạc ra sẽ gây xấu hồ. không bằng cứ mơ hồ mà thuận theo tự
nhiên đi.