Không hổ là đại khách sạn 5 sao, đồ ăn ở đây vô cùng tinh mỹ.
Cho dù là nhân viên cơ quan, hay là công ty tư nhân, ai nấy chẳng muốn khoe khoang. Khách sạn này mỗi ngày đều chật ních người, ra vào nườm nượp.
Chỗ ngồi ở đại sảnh đã khó kiếm, huống chi là ở trong phòng. Ở trong đại khách sạn này, muốn thuê phòng thì phải bằng thẻ VIP, hơn nữa không đặt trước thì không được.
Khi Trương Chí Tùng và cậu hai tới tầng 8, từ trong thang máy bước ra, trông thấy bài trí lộng lẫy, thiết kế nghệ thuật thì những khách sạn khác không thể so sánh được. Ngay cả Dương Hoành Hải cũng không nhịn được phải than thở!
Chiếc đèn treo trên trần là loại Bát Tiên Trác vừa cổ xưa, vừa lộng lẫy, ấm chén mạ vàng... làm cho người ta phải kinh ngạc há to miệng!
Tôi và Triệu Quân Sinh đã tới ở đây vài lần, nên không có gì ngạc nhiên, còn Triệu Nhan Nghiên, cha mẹ tôi và gia đình cậu hai ai nấy cũng phải bất ngờ. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Lỗi Lỗi, ở đây đắt lắm phải không?"
Cha tôi lặng lẽ đem tôi kéo sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
Cha tôi hiện giờ cũng là giám đốc, nơi bình thường thì đã tới, nhưng mà chưa tới nơi có đẳng cấp như thế này!
"Không sao đâu, không tính là rất đắt..."
Tôi thuận miệng nói.
"Chú Lưu, chú cứ thoải mái hưởng dụng đi, tiền cơm cháu mời."
Cha tôi giọng nói tuy rằng rất nhỏ, nhưng mà Đinh Bảo Tam đi phía sau tôi vẫn nghe thấy, lên bước tới giải thích.
"Lỗi Lỗi. Hắn là?"
Cha tôi vữa này thấy Quách Khánh mởi cửa xe cho tôi, còn tưởng hắn là đội trưởng đội an ninh, nhưng giờ thấy hắn mở miệng là mời khách.
"Chú Lưu, cháu là Đinh Bảo Tam, chú cứ gọi cháu là Tiểu Đinh là được rồi, cháu là tổng giám đốc của tập đoàn giải trí Tam Thạch, khách sạn này là sản nghiệp của tập đoàn."
Đinh Bảo Tam cung kính móc ra một tờ danh thiếp hai tay đưa tới nói:
"Chú Lưu, nếu như có chuyện gì, chú cứ trực tiếp gọi điện thoại cho cháu, chuyện của chú cũng chính là chuyện của cáu... Không phải, còn trọng yếu hơn chuyện của cháu, chú đừng khách khí, có việc gì xin cứ phân phó!"
Danh thiếp của Đinh Bảo Tam có nhiều loại, đối với những người bình thường thì chỉ cho loại có tên và số công ty, đối với loại quan trọng, thì có cả tên và số điện thoại cá nhân, đối với những người như tôi thì đưa danh thiếp có cả địa chỉ và số điện thoại riêng.
Cha tôi kinh ngạc tiếp nhận danh thiếp, hiện giờ cha tôi cũng là lão nhân trên thương trường rồi, nên cũng biết Tập đoàn giải trí Tam Thạch là như thế nào.
Mà tên Đinh Bảo Tam lại càng kinh khủng hơn, cho dù người khác có là ai, hắn chỉ cần viết một bức thư tay, thì người khác cũng phải kính nhi viễn chi.
Một người như vậy lại là tiểu đệ của con mình? Thật là chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều! Nhưng mà tỉ mỉ ngẫm lại, con trai của mình hiện tại thê thiếp thành đàn, là người giàu nhất thế giới, có gì mà không có khả năng.
"Cha, người còn nhớ Quách Khánh không?"
Tôi thấy cha tôi kinh ngạc như vậy, nên đành phải giải thích.
"Quách Khánh? Quách Khánh nào?"
Cha tôi sửng sốt hỏi.
"Còn là ai nữa chính là hảo huynh đệ của con ngày xưa ấy, vẫn thường hay tới nhà chúng ta chơi đó!"
Tôi nói.
"A! Con nói Quách Khánh này à!"
Cha tôi gật đầu.
"Vậy còn Quách Khánh nào khác đâu chứ?"
Lúc này đến phiên tôi nghi ngờ.
"Cha nghe nói..."
Cha tôi nói đến đây, liếc nhìn Đinh Bảo Tôim, mới nhỏ giọng nói:
"Cha nghe nói, ông chủ của Đinh Bảo Tam cũng tên là Quách Khánh..."
Cha tôi nói xong rất bí mật, người ta còn có một ... thân phận khác, loại này chỉ dùng ngôn ngữ ám chỉ được mà thôi.
"Ha ha!"
Tôi nhịn không được cười lên một tiếng, ngay cả Đinh Bảo Tam cũng buồn cười.
"Cha, chính là hắn, cùng với tên Quách Khánh hồi xưa là một."
"Chính là một người?"
Cha tôi kinh ngạc nói.
"Đúng vậy." Tôi cười nói.
"Thì ra là thế! Thì ra là thế! Trách không được!"
Cha tôi chợt hiểu gật đầu.
Vốn ở trong nhà, cậu hai đã thương lượng là để cho Dương Hoành Hải ngồi chủ vị, mà bây giờ có Triệu Quân Sinh ở đây, sao có thể ngồi như vậy được.
Mà Triệu Quân Sinh cũng từ chối không ngồi, trong mắt hắn, tôi có ngồi thì ngồi, nhưng lại không thể nói ra được, đành phải kéo ghế mời cha tôi ngồi.
Hành động này, làm cho Dương Hoành Hải và cậu hai tôi rất là khiếp sợ, càng làm cho Trương Chí Tùng nghĩ quan hệ của gia đình tôi thuộc loại cực tốt!
Bởi vì có Triệu Quân Sinh nên bầu không khí cũng thoải mái hơn. Alice Dương có ngốc cũng sẽ không tiếp tục nhục nhã bản thân mình, chuyển ngay sang nịnh nọt.
Ngày hôm qua vừa nói Triệu Nhan Nghiên ăn mặc nhà quê, mà hôm nay Alice lại nói, Triệu Nhan Nghiên đáng yêu, ăn mặc còn đẹp hơn nàng.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, loại này họ hàng này, có cũng như không, tất cả đều là vì tiền tài, quyền lực. Triệu Nhan Nghiên càng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ...những vai diễn trong vở kịch này.
Nhưng thật ra Dương Hoành Hải lại là người không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngôn ngữ thì rất có phong độ, làm cho tôi ấn tượng rất tốt, người này có khả năng giữ trọng trách!
Về phần Trương Chí Tùng và Alice Dương, sống ở trong Tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng đủ nuôi sống bản thân rồi, huống chi tôi còn nghe nói hắn rất có năng lực về kỹ thuật.