Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 43: “Nem rán”




Tôi thu lại bản kế hoạch để vào trong ngăn kéo, nhìn đồng hồ, đã hơn 12h rồi.
"Tại sao còn chưa ngủ?"
Tôi nhìn thấy Hạ Nhu vẫn đang ngồi trên giường, kỳ quái hỏi.
Hạ nhu cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực tới mức gần như chảy nước. Một lúc sau, mới nhỏ giọng nói:
"Anh đi ra ngoài trước được không, em muốn cởi quần áo."
"Em không phải muốn ngủ cùng anh trên 1 cái giường hay sao? Chẳng lẽ còn sợ anh nhìn?"
Tôi hỏi.
"Chuyện này…cho dù vậy cũng không được, anh chỉ cần đi ra ngoài trước, sau khi em lên giường rồi thì anh vào"
Hạ nhu đẩy tôi ra cửa.
Ai, nữ nhân này làm sao vậy! Đã quyết định ngủ chung với tôi, mà lại còn sợ người khác nhìn thấy mình thay quần áo.
Tôi lưu luyến không muốn rời, nhưng vẫn quay lưng đi, tôi muốn tạo 1 ấn tượng tốt cho mình.
Một lát sau, Hạ Nhu ở bên trong kêu lên:
"Được rồi, anh vào đi"
Tôi hưng phấn đẩy cửa phòng ra, tôi đi đến bên giường.
A? Tư thế này của nàng là sao? Lại đem mình cuộn lại giống 1 con tôm nhỏ.
"Em sẽ không nằm như vậy mà ngủ chứ?"
Tôi không cam lòng hỏi. Nếu quả thật là như vậy, vậy thì nàng có cởi quần áo hay không, cũng đâu còn có ý nghĩa gì.
"Đương nhiên! Mặc dù em biết anh là người tốt, nhưng nhìn ánh mắt của anh, em không tin tưởng lắm, vì sự an toàn của em. Em đành phải lấy chăn cuốn lại như vậy."
Hạ nhu giảo hoạt nói.
"Ngất! nếu em sợ không an toàn thì còn ngủ cùng anh làm gì! Trông giống như cái máy bay vậy!"
Tôi tức giận quát, tôi có cảm giác mình bị đùa giỡn.
"Nhưng mà, em còn có hi vọng, anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ em!"
Hạ nhu ủy khuất nói.
"Không cần giải thích."
Tôi tức giận, tắt đèn nhanh chóng cởi quần áo, ngay cả cái quần con, tôi cũng cắn răng kéo xuống.
Tôi lên giường, kéo 1 cái chăn đắp lên người, quay lưng về phía Hạ Nhu, không để ý tới nàng nữa.
Nhưng tôi đâu có ngủ được, mà ngược lại càng ngày càng phấn khích.
Nụ cười và thân thể đầy đặn của Hạ Nhu cứ quẩn quanh trong óc tôi, tôi rất muốn kéo cái chăn xuống, hưởng thụ bộ ngực của nàng.
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung, thì có 1 âm thanh từ phía sau tôi vang lên:
"Đại ca ca, anh tức giận sao?"
Thì ra Hạ Nhu tiểu mỹ nữ này còn chưa ngủ, tôi còn tưởng rằng nàng đã sớm ngủ rồi.
"Không có!"
Tôi lạnh như băng đáp:
"Còn nữa, đừng có kêu tôi là đại ca, tôi không lớn hơn cô!"
"Sao vậy! Đại ca ca, nhất định là anh đang tức giận, có phải em cuộn mình lại làm anh mất hứng hay không?"
Hạ nhu ủy khuất hỏi.
"Đã nói không là không, sao cô nhiều chuyện như vậy!"
Tôi không nhịn được nói.
"Anh nhất định có!" Hạ nhu gắt giọng.
Tôi không nói gì nữa, tôi cũng không có thừa dinh dưỡng để tính toán với nàng.
Hình như tôi cảm thấy bản thân mình quá háo sắc rồi? Giờ đã có Triệu Nhan Nghiên, lại còn có hứng thú với bộ ngực lớn của Hạ Nhu.
Ai, kiếp trước tôi là người luôn chung thủy với tình yêu, sao kiếp này lại như vậy, 10 phần là đại sắc lang còn gì.
Một lát sau, thấy tôi không hề để ý đến nàng nữa, hạ nhu nhỏ giọng nói:
"Đại ca ca, em sợ, anh có thể quay lại đây được không?"
"Tôi có mưu đồ bất chính, chẳng lẽ cô lại muốn biến thành "nem rán" hay sao."
Đúng là nàng vẫn canh cánh ở trong lòng tôi.
"Ai!" Hạ nhu khẽ thở dài một hơi, dùng âm thanh khe khẽ nói:
"Nếu không em đem mở nó ra, nhưng anh không được làm gì với em!"
Đột nhiên, tôi cảm giác mình quả thực là bại hoại.
Người ta là một cô bé, cuốn mình lại là chuyện bình thường, tại sao tôi lại tức giận, chẳng lẽ người này trời sinh ra để riêng cho tôi sờ hay sao?
Tôi cười khổ lắc đầu, xoay người lại.
Vừa định nhận lỗi với Hạ Nhu, không nghĩ là nàng đem cái chăn mở ra thật.
Dưới ánh trăng tôi thậm chí còn thấy rõ vẻ mặt xấu hổ của Hạ Nhu.
"Đại ca ca, như vậy được chưa."
Hạ nhu nhỏ giọng nói.
"Ngủ đi, mới vừa rồi là Đại ca ca không tốt, Đúng là trong tâm đại ca ca có quỷ rồi."
Tôi xấu hổ nói, tôi đã hơn 30 tuổi rồi, mà vẫn còn chơi trò tâm lý với 1 đứa trẻ 17, 18 tuổi.
"Em tin tưởng Đại ca ca."
Hạ nhu cười nói. Bỗng nhiên lại xấu hổ nói:
"Thật ra thì, cho dù, cho dù Đại ca ca có muốn làm gì, em cũng không trách anh..."
Đây là ám hiệu hay sao? Không thể nào? Ông trời tại sao lại chiếu cố tôi như vậy chứ?
Nhưng mà tôi vẫn không làm gì cả, dù sao đây cũng chính là hình tượng đại ca ca.
Tôi không đành lòng lưu lại bóng ma cho đóa hoa xinh đẹp này.
Nghĩ tới đây, lòng tôi tràn đầy dục hỏa cũng bình tĩnh lại không ít, dần dần ngủ thiếp đi.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, tôi muốn đi WC, lúc trở về đã thấy Hạ Nhu đá văng cái chăn đi.
Một đôi ngọc thố trắng ngần, tôi không kiềm chế được mà đưa tay tới.
Đột nhiên hạ nhu trong miệng kêu nhỏ:
"Đại ca ca, Anh không cần em ư. Anh đừng đưa em về nhà! Em không dám nữa.. sẽ đem mình biến thành 1 cái "nem rán"..."
Tôi cả kinh, vội vàng đem tay rụt trở về.
Ngó Hạ Nhu hồi lâu, thấy nàng vẫn nhắm mắt, hô hấp đều đều, hóa ra tiểu nha đầu này nói mơ!
Tôi lại thò tay ra ngoài, nhưng Hạ Nhu lại nói:
"Đại ca ca, em đem nó mở ra rồi, anh muốn làm thế nào cũng được, nhưng đừng đuổi em đi!"
Tôi nhìn bàn tay mình giữa không trung, hay là bỏ qua đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghe Hạ Nhu thuần khiết nói mơ như vậy, tôi lại thừa dịp nửa đêm hành động, quả thật là quá hèn hạ rồi.
Đêm đó, tôi với Hạ Nhu không có phát sinh tiếp xúc nhục thể gì cả, mặc dù tôi rất muốn, nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của nàng, tôi lại không nỡ vươn bàn tay tội ác của mình ra.