Tôi cầm điện thoại, lo lắng vạn phần, nhưng lại không có cách gì cả! Vương Thư cùng Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói chuyện, cũng đâu có tiết lộ tin tức gì về địa điểm!
Cho dù tôi có muốn ra tay cứu viện, thì cũng không có cách nào cả!
Mà ở chỗ Vương Thư...
"Đem nó tới một căn phòng dưới đất đi!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị cười nói:
"Một giờ sau lại gặp nó, xem nó có đáp ứng không!"
"Trạch Tỉnh tiên sinh, phòng dưới đất là phòng của công ty, có giam nàng được không? Vạn nhất bị những người khác trong công ty nhìn thấy..."
Một người đàn ông ở bên cạnh nói, nhìn bộ dáng của hắn thì là người thân tín của Trạch Tỉnh Đằng Nhị.
"Sợ cái gì! Đã trễ thế này những người khác đã sớm tan ca rồi! Hơn nữa, người trong đó toàn chuột thôi, người ta sẽ không để ý đâu!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị không thèm để ý nói:
"Cậu cứ đem nàng vào đó đi, khi đi thang máy thì cẩn thận một chút đừng để người khác bắt gặp... không thì mang nàng theo lối cầu thang cũng được! Người của công ty phần mềm máy tính Hối Mã tan việc rất muộn, họ sẽ không biết đâu!"
"Tôi biết! Ngài yên tâm đi, Trạch Tỉnh tiên sinh!"
Nam nhân thân tín nói:
"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, nơi đó toàn là chuột, nó đói bụng sẽ xơi cô đso! Xem da thịt cô mịn màng như vậy, chuột nó mà xơi cũng thích lắm, ha ha ha ha!"
"Hừ!"
Vương Thư hừ một tiếng không nói gì.
"Đợi một chút!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị bỗng nhiên vung tay lên, ngăn nam nhân thân tín lại. Sau đó kéo ba lô trên người của Vương Thư.
Sau đó dốc toàn bộ đồ trong đó ra, nhìn thấy chiếc điện thoại vẫn còn không khóa, thì sắc mặt đại biến!
"Tiện nhân! Mày gọi điện thoại cho ai!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị hổn hển kêu lên.
"Điện thoại nào? Tôi có gọi điện thoại cho ai?"
Vương Thư làm bộ như không hiểu, nhưng trong lòng cũng khẩn trương vạn phần.
"Hừ, mày còn không thừa nhận, nhìn xem!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị đưa di động tới trước mặt của Vương Thư.
"A, đây là một người bạn Trung quốc."
Vương Thư bình tĩnh nói.
"Mày có phải là cố ý gọi điện thoại cho hắn hay không!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị quát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Ông muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tùy ông!"
Vương Thư không nhịn được nói:
"Nếu như tôi gọi điện thoại, thì tại sao không báo cảnh sát? Không gọi điện thoại cho cha của tôi? Tại sao lại gọi cho một người bạn xa lạ?"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nếu như nàng có cơ hội, thì tại sao không gọi cho Vương Đông Lâm đây, nhất thời trong bụng thoải mái. Hắn nào biết đâu rằng, Vương Thư chỉ có một cơ hội duy nhất là bấm gọi, chứ làm gì có thời gian bấm số!
Trạch Tỉnh Đằng Nhị tiện tay ném điện thoại xuống mặt đấy, sau đó dùng lực dẫm mấy cái, điện thoại lập tức biến thành những mảnh vụn!
Vương Thư nhìn qua điện thoại của mình, nhưng không nói gì cả, trong lòng lại âm thầm cầu nguyện là Lưu Lỗi có thể tới cứu mình... Ai nha! Hư, Vương Thư cả kinh, mình gọi điện thoại thông báo nguy hiểm cho hắn, nhưng hắn đâu có biết là ở chỗ nào!
Vương Thư âm thầm hối hận, sớm biết như vậy, thì để hắn đưa mình về, thì đâu có những chuyện như thế này!
Vương Thư bây giờ chỉ âm thầm cầu nguyện, là hắn, báo cảnh sát, hoặc tìm cha mình, như vậy thì mới có thể tìm thấy Trạch Tỉnh Đằng Nhị!
... ... ... ...
Trong lúc tôi đang lo lắng vạn phần, thì nghe Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói phòng dưới lòng đất, rồi ở trong công ty. Như vậy thì Trạch Tỉnh Đằng Nhị đang ngồi ở trong cao ốc, cũng chính là công ty của Vương Đông Lâm trước kia!
Nhưng mà tôi đâu có biết, nếu như đi tìm Vương Đông Lâm hỏi, thì mọi chuyện đã muộn rồi.
Nhưng mà, khi tôi nghe được Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói một câu "Công ty phần mềm máy tính Hối Mã" thì cười cười! Tôi chỉ cần tìm được công ty này, thì còn sợ không tìm được Vương Thư hay sao!
Cho nên, tôi vội vàng lấy di động, bấm số dịch vụ tìm đường của nước R.
"Xin chào, xin tra giúp tôi địa chỉ của công ty phần mềm máy tính Hối Mã."
Tôi dùng nhật ngữ nói chuyện với nhân viên.
"Được, tiên sinh. Xin chờ một chút... Ách, tôi tìm thấy rồi, nhưng trong thành phố này có hai trụ sơ làm việc của công ty Hối mã, xin hỏi ngài tìm trụ sở nào?"
Nhân viên trực điện thoại hỏi.
Hai trụ sở ? Xem ra cái công ty này không nhỏ, trong một thành phố lại có tới hay trụ sở làm việc!
"Cả hai vị trí?"
Trước tiên cứ hỏi đã, sau đó sẽ tra tìm sau!
"Một nơi là ở đường số 6, đối diện với Hoành Thôn Hoa Viên, còn lại là ở Cao ốc Vận Kinh."
Nhân viên này nói.
"Được, cám ơn cô!"
Tôi kích động cúp điện thoại.
Việc này chẳng phải cho tôi đáp án rồi hay sao, chỉ có Cao ốc thường thường mới có phòng ngầm mà thôi.
"Đinh Văn Phong, ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi làm việc!"
Tôi nhìn Đinh Văn Phong đang ăn như hổ, nói.
"Làm gì, đã hơn nửa đêm rồi !"
Đinh Văn Phong lười nói.
"Vương Thư bị người ta bắt, anh hùng cứu mỹ nhân, cậu có đi không? Không đi thì một mình tôi đi là được rồi!"
Tôi nhìn Đinh Văn Phong nói.
"Tôi đi!"
Đinh Văn Phong vừa nghe nói chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, thì sao có thể không tham gia, vội vàng mặc quần áo, cùng tôi ra khỏi khách sạn.
Cũng may ngoài cửa khách sạn có taxi 24/24, tôi nói với tài xế nói: "Đến Cao ốc Vận Kinh, phiền anh nhanh lên một chút, tiền tôi trả trước còn thừa coi như tiền trà nước!"
Tài xế taxi này trông thấy nhiều tiền như vậy, thì kích động đạp ga, chiếc xe lao như hỏa tiễn, phóng vút ra ngoài.
Đinh Văn Phong cũng là người tập võ, lá gan cũng lớn, thấy tài xế đem lái xe như bay, cũng không để ý, quay sang nói chuyện với tôi.
Tôi đem tình huống vừa rồi nói lại với Đinh Văn Phong một lần. Trong lúc nói chuyện tôi dùng Hoa ngữ, nên tài xế kia không hiểu gì.