Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 381: Hứa Tuyết Quân mời khách (2)




Quả nhiên, khi tôi về tới nhà, đem tin tức Hứa Tuyết Quân mời khách nói cho chúng nữ, chúng nữ đều rối rít tỏ vẻ muốn đi, thế nên 4h chiều hôm đó, đoàn người chúng tôi ồ ạt kéo tới nhà hàng mà Hứa Nhị đặt trước.
Bởi vì xe của Đỗ Tiểu Uy chứa không hết, nên chúng tôi điều thêm mấy loại xe hào hoa ở đại lý xe của Lưu Duyệt, dù sao Lưu Duyệt cũng đã là người nhà, ăn cơm đương nhiên phải có phần của nàng.
Xem ra chuyện chúng nữ mua xe có khi phải đăng nhật báo không chừng, mà khi nói tin này ra, thì Lưu Duyệt là người đầu tiên vui mừng.
"Em đã sớm muốn mua xe, nhưng sợ lão công trách em!"
Triệu Nhan Nghiên lập tức tiếp lời nói.
"Đúng vậy, em cũng đã năm 3 rồi, việc tương đối nhiều, nhưng nếu có xe riêng của mình, thì dễ dàng hơn không ít."
Trần Vi Nhi cũng gật đầu nói.
"Đúng vậy, có xe riêng của mình, đi dạo phố không cần nhìn sắc mặt lão công!"
Vu Đình u oán nói.
"Vậy thì dễ rồi, các chị em mai đi mua xe của tôi, sau này tự mình lái là được rồi!"
Lưu Duyệt nói.
Hạ Nhu và Hứa Nhược Vân mới gia nhập đại gia đình này không lâu, nên hai nàng không nói gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt của hai nàng, thì đầy mong chờ.
Tôi bất đắc dĩ nói:
"Các vị lão bà, cho anh nói một câu, mua xe thì không sao, anh không phản đối, nhưng mà nhất định phải học lái trước, chờ khi các em thuần thục thì mới được tự lái!"
"Ý của anh nói là chúng em đi công ty dạy lái xe?"
Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Không phải, bây giờ các công ty dạy lái xe đại đa số đều là không trâu bắt chó đi cày, vì kiếm tiền, nên mặc kệ học sinh như thế nào, cho dù cầm bằng cũng không dám ngồi lên lái."
Tôi nói.
"Vậy làm sao bây giờ!"
Trần Vi Nhi muốn nhất bây giờ là có một cái xe.
Mặc dù nàng bình thường không phải là người tiêu tiền, nhưng mà ở Bắc Kinh này có mấy người bạn có xe quý, mình có thì đương nhiên cũng tốt hơn!
"Ha hả, các em không phải là có sẵn một cô giáo hay sao!"
Tôi nhìn Lưu Duyệt nói.
Lưu Duyệt bị tôi nhìn thì khuôn mặt đỏ lên, ngại ngùng nói:
"Em thì tự mình để làm cô giáo cho các chị em."
"Ha ha, thật tốt quá, vậy thì lão công lúc nào cho chúng em mua xe!"
Triệu Nhan Nghiên cười nói.
"Chờ các em học xong đã!"
Tôi nghiêm mặt nói. Lái xe cũng không phải là chuyện đùa. Đã ngồi lên xe là phải chịu trách nhiệm với tính mạng của mình và tính mạng của người trong xã hội.
"Không có xe làm sao học!"
Trần Vi Nhi tiếp lời nói.
"Học thì khó gì, Lưu Duyệt chẳng phải là có một chiếc Land Rover hay sao, các em dùng nó luyện tập là được!"
Tôi nói.
" Land Rover?"
Lưu Duyệt bĩu môi, đây là bản hạn chết trên toàn thế giới đấy!
"Lưu Tổng, nếu không để các chị lấy chiếc Santana 2000 tập lái đi, nhìn chiếc xe Land Rover bị phá em đau lòng không chịu được."
Tôi tự nhiên biết tâm tư Đỗ Tiểu Uy cho nên nói:
"Như vậy đi, Lưu Duyệt, em đem chiếc Land Rover cho Đỗ Tiểu Uy, em dùng Santana dạy các nàng tập lái."
"Được rồi!" Lưu Duyệt chú cái miệng nhỏ nhắn có chút mất hứng nói:
"Thật vất vả mới có được một bản hạn chế, người khác có tiền cũng không mua nổi đâu!"
"Được rồi, các em thì suốt ngày đều thích xe đẹp, xe mới!"
Tôi nói:
"Chờ các em học xong, anh mua cho mỗi người 1 chiếc xe thể thao!"
"Em phải nói trước lúc đó đừng có không mua cho em, lại bắt em dùng chiếc Santana 2000 kia?"
Lưu Duyệt ủy khuất nói.
"Ách... Anh không phải nói rồi hay sao, mỗi người đều có..."
Tôi đổ mồ hôi. Lưu Duyệt đã tự mình lái xe được rồi mà còn làm nũng với tô
"Em còn tưởng lão công thiên vị."
Lưu Duyệt nói.
"Hắn đâu dám, em hiện tại là cô giáo của bọn chị, mua xe đương nhiên em phải là người được chọn trước rồi!"
Triệu Nhan Nghiên đứng đầu hậu cung tiếng nói.
Tôi vội vàng nhanh chóng chuồn qua một bên nói chuyện phiếm với Đỗ Tiểu Uy, dây dưa vào đây là không rút ra được!
Đỗ Tiểu Uy khi tôi nói đem chiếc Land Rover cho hắn thì hưng phấn vô cùng. Hắn là quản lý cao cấp rồi, có một chiếc xe như vậy thì thực là mát mặt!
Nhà hàng của Hứa Nhị cũng không tính là hạng sang, cũng không phải là loại bình thường, trong đó kê bàn ghế dài.
Hứa Nhị đã sớm đứng ở cửa đợi, chúng tôi đổi xe, nên hắn không nhận ra, đợi khi bảo vệ dẫn chúng tôi vào, hắn mới cuống quýt tiến lên nghênh đón.
Hứa Nhị thấy sau lưng tôi là một đám mỹ nữ ríu rít, sắc mặt có chút cổ quái nhìn tôi một cái. Hắn mời tôi và bạn gái, nhưng sao lại có nhiều người như vậy chứ? Nhưng mà mình là chủ nhà sao có thể nói ra như vậy được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Lưu lão đệ, chào em dâu."
Hứa Nhị cười nhìn tôi và Hạ Nhu gật đầu.
Hạ Nhu sửng sốt, lè lưỡi đẩy Triệu Nhan Nghiên tới phía trước nói:
"Hứa đại ca, vị này mới là em dâu..."
"A?"
Hứa Nhị sửng sốt, ngày đó mình thấy Lưu Lỗi và Hạ Nhu thân mật, trăm phần trăm là tình lữ, sao giờ lại là người khác rồi.
"Vậy em..."
Hứa Nhị không hề nghĩ ngợi liền hỏi. Nhưng sau khi mở miệng mới hối hận, không biết Hạ Nhu có quan hệ gì với tôi, lại hỏi ngay trước mặt em dâu, thì đúng là phá hư chuyện tốt của người ta.
"Ha ha! Nàng cũng là em dâu!"
Trần Vi Nhi chỉ vào Hạ Nhu cười nói.
"Em dâu?"
Hứa Nhị không hiểu.
"Cũng là lão bà!"
Triệu Nhan Nghiên giải thích.
"A? Lão bà? Vậy còn những người kia.."
Hứa Nhị có cảm giác mình như sắp ngất tới nơi.
"Ha hả, Hứa đại ca, đừng nghe các nàng nói lung tung, trong các nàng không phân biệt lớn nhỏ, ai cũng là bạn gái của tôi hết!"
Tôi vội vàng giải thích.
"A, a, tôi hiểu."
Hạ Nhu có chút nghi hoặc nói:
"Đều là em dâu..."
Hứa Nhị lúc này mới hiểu được, tại sao vị lão đệ này nói phải thuê một gian phòng lớn, hóa ra là vì chuyện này!
Nhưng mà hắn vẫn không hiểu, trông Lưu lão đệ là người phúc hậu, tại sao lại hoa tâm như vậy? Mà kỳ quái hơn chính là, tất cả các bạn gái đều ở chúng một chỗ!