Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 339: Không phải nằm mơ




"Không sai, chính là cậu!"
Lưu Chấn Hải dằn từng chữ từng câu nói:
"Cậu là cháu của đại ca, hơn nữa lại là hôn phu của Lưu Duyệt, cậu không đi thì ai đi? Hơn nữa theo sự hiểu biết của tôi, thì cậu có dị năng cơ mà? Cậu không muốn đi nhưng tôi lại bắt cậu đi, ba năm trước đây làm thế nào cậu chạy ra khỏi nhà của tôi được, cậu còn nhớ không?"
"Ách... Cái này, để tôi suy nghĩ chút đã."
Trong lòng tôi thật ra thì đang vui mừng, bởi tôi còn đang rầu rĩ chuyện làm cách nào ghi danh tham gia, thì Lưu Chấn Hải lại bảo tôi đại diện tham dự ! Nhưng mà cũng cần phải bắt chẹt hắn một chút.
"Còn suy nghĩ cái gì nữa, tới lúc đó tiểu tử Tư Đồ Lượng kia cũng tham gia, cậu không muốn có cơ hội tốt đẹp như vậy sao?"
Lưu Chấn Hải hấp dẫn tôi nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vậy cũng được, nhưng tôi chỉ miễn cưỡng đồng ý mà thôi."
Tôi nói.
"Tốt, ta sẽ ghi danh cho cậu, thế nào, có tin chắc cầm giải nhất không?"
Lưu Chấn Hải hỏi.
"Trời ạ, thứ nhất với tôi chỉ là trò đùa mà thôi!"
Tôi khinh thường nói.
"Thật hay giả."
Lưu Chấn Hải hỏi:
"Cậu có lợi hại giống như ba năm trước không?"
"Không tin?"
Tôi vung tay lên, cái bình Hồng tửu lập tức vỡ thành mấy mảnh nhỏ.
"Hồng tửu của ta!"
Lưu Chấn Hải khóc không ra nước mắt.
"Thật ngại quá, thật ra thì tôi là cố ý."
Tôi nói.
"Trời ạ!"
Lưu Chấn Hải hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Đang lúc nói chuyện, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Lưu Chấn Hải nói.
Cửa phòng mở ra. Lưu Duyệt mặc một chiếc váy liền thân đi vào. Trong lòng tôi kỳ quái, Lưu Duyệt vốn là người nghiêm túc, ăn mặc toàn đồ công sở, tại sao giờ lại biến thành cô gái thanh xuân như vậy.
"Ông, người đã tới…a?"
Lưu Duyệt ngồi ở trên ghế sa *** nhìn tôi kinh ngạc nói:
"Lão công...a… Lưu Lỗi, tại sao anh wor chỗ này?"
Lưu Duyệt trước đã quen gọi tôi là lão công, hiện giờ không phải nói sửa là sửa được.
"Tại sao không gọi anh là lão công nữa?"
Tôi cười nói.
"A!"
Lưu Duyệt sửng sốt, vốn tôi xuất hiện ở đây đã là kỳ quái, nhưng không ngờ lại dám nói câu này trước mặt ông của mình.
"Đúng vậy, ông cũng nhận cháu rể rồi, tại sao cháu lại không nhận? Chẳng lẽ cháu đối với tên tiểu tử Tư Đồ Lượng kia còn nhớ mãi không quên? Nếu là như như vậy, vậy thì ông gọi điện thoại cho bên đó..."
Lưu Chấn Hải cười nói.
"Ông!"
Lưu Duyệt một dậm chân:
"Người đừng làm loạn nữa, rốt cuộc là có chuyện gì!"
Lưu Duyệt có chút không hiểu, hỏi.
"Không có chuyện gì cả, ông biết cháu gần đây không vui, lên tìm người tới giải nạn một chút."
Lưu Chấn Hải nói.
"Cháu..."
Lưu Duyệt nhất thời không biết nói gì. Nàng vẫn chưa hiểu được chuyện này ra sao.
"Chuyện cháu và Lưu Lỗi, ông vô cùng đồng ý, nó là cháu nội của đại ca, hiện giờ cháu gả cho nó, cũng vẫn là người Lưu gia, điều này thì ông rất an tâm."
Lưu Chấn Hải nói.
"Nhưng mà ông ơi, cháu và anh ấy..."
Lưu Duyệt do dự một chút nói.
"Nó là cháu nội của đại ca thì đúng rồi, nhưng cháu và nó không có chút quan hệ huyết thống nào cả! Nha đầu ngốc này, chuyện lớn như vậy mà không hỏi ông, cứ một bình buồn bã than thở ! Nếu như ông không phát hiện, thì hai người các cháu sẽ hối tiếc cả đời đấy!"
Lưu Chấn Hải thở dài nói.
"Không có quan hệ huyết thống? ông, người không phải nói anh ấy là cháu nội của ông bác hay sao? Tại sao lại có thể không có quan hệ?"
Lưu Duyệt kỳ quái nói.
"Nó là cháu nội của đại ca ông thì đúng rồi, nhưng mà cháu lại không phải cháu của ông ấy, ông ấy chỉ là đại ca của ông, là con nuôi của Lưu gia!"
Lưu Chấn Hải đem quyển nhật ký đưa cho Lưu Duyệt nói:
"Trong này viết rất rõ, cháu tự mình xem đi!"
Lưu Duyệt có chút vui mừng nhận lấy quyển nhật ký, sau khi xem xong nước mắt lập tức chảy xuống, không kiềm chế được tình cảm của mình nữa, nhào vào trong lòng tôi, nghẹn ngào nói:
"Lão công... em tưởng rằng không cách nào ở cùng anh một chỗ nữa!"
"Ha hả, tất cả đều đã qua rồi, được rồi, đừng khóc nữa, xem em gầy đi nhiều quá, lát nữa theo anh về nhà nhé!"
Tôi vỗ phía sau lưng Lưu Duyệt nói.
"Dạ!"
Lưu Duyệt gật đầu, sau đó bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên nói:
"Chuyện này có thực không? Em không phải lại nằm mơ nữa chứ? Lão công... anh bấm em một cái xem..."
"Việc này đương nhiên là thực, bấm em thì không cần nữa, em nghĩ xem, có ai trong mơ mà lại ý thức được mình đang mơ, em có câu hỏi, tức là chứng minh em không phải đang nằm mơ!"
Tôi cười nói:
"Mà có nằm mơ, thì em chỉ cần tự mình nhẫn tâm một chút là tỉnh?"
Lưu Duyệt vội vàng lắc đầu, tựa vào trong ngực của tôi.
"Được rồi, hai người chúng bay đừng ở trước mặt ta mà tình chàng ý thiếp, mặc dù đều là cháu của ta, nhưng cũng phải chú ý một chút!"
Lưu Chấn Hải cười nói:
"Tối nay hai người cứ thoải mái mà thân mật, nhưng bây giờ phải theo lão nhân này đi ăn chút đồ đã!"
Tôi cùng Lưu Duyệt đều cùng ngượng ngùng cười một tiếng, có thể nhận thấy, Lưu Duyệt vô cùng cao hứng, biểu hiện như một cô gái mới yêu.
Lưu Chấn Hải gọi điện thoại, bảo phía dưới chuẩn bị thức ăn, sau đó tiếc nuối nhìn chai Hồng tửu trên bàn.
"Được rồi, ông!"
Tôi lúc này cũng phải thay đổi lời nói, nếu như đã có cháu gái của người ta rồi, mà còn gọi người ta là lão đầu, thì đúng là có chút khó nghe.
"Cậu gọi ta là cái gì?"
Lưu Chấn Hải nghi hoặc hỏi.
"ông ơi!"
Tôi lập lại nói.
"Hmm! Tốt tốt, cháu ngoan!"
Lưu Chấn Hải vui vẻ cười to nói.
"Ông, cháu đang muốn nói, Tập đoàn Ánh Rạng Đông hợp tác với nhiều phương diện trên thế giới, nếu như ông thích, cháu sẽ gọi mang tới cho mầy bình Hồng tửu tầm 60 năm!"
Tôi nói.
"Có đúng không?"
Lưu Chấn Hải vừa nghe vậy thì hai mắt sáng lên.
"Đó là đương nhiên!"
Tôi gật đầu nói.
"Thật tốt quá! Ông chờ ở đây vậy!"
Lưu Chấn Hải hưng phấn nói.
Chỉ một lát sau, thức ăn được mang lên!
"Đúng rồi, ông chuẩn bị cho Lưu Lỗi tham gia đại hội võ lâm!"
Lưu Chấn Hải nhìn Lưu Duyệt nói.
"Dạ, cháu cũng không cần đi nữa."
Lưu Duyệt hiện tại một lòng một dạ đều đặt ở trên người của tôi, đối với những thứ khác không còn hứng thú nữa.
"Ha hả, Lưu gia chúng ta khác với những thế gia khác, tới thế hệ này, chỉ còn lại hai người các cháu."
Lưu Chấn Hải cười nói.
"Vậy thì cháu sẽ cố hết sức."
Lưu Duyệt nói.
Hàn huyên một lúc thì bữa cơm đã xong, tôi với Lưu Duyệt ở cùng Lưu Chấn Hải tới buổi tối, sau đó hai người cùng nhau ra về.