Lời nói của Lưu Chấn Hải làm cho tôi nghi hoặc, không biết lão này đang định làm cái gì?
"Lão đầu, nếu như ông không cho phép, tại sao lại không ngăn cản ngay từ đầu?"
Tôi đúng là không hiểu, hay là lão già rồi lú lẫn?
"Ta đã nói rồi, tại sao ta phải ngăn cản?"
Lưu Chấn Hải lại uống một ngụm rượu rồi nói.
"Lão đầu, ông không phải là đang đùa giỡn tôi đấy hả? Ông giả bộ hồ đồ à!"
Tôi rốt cục không nhịn được giận dữ nói.
"Không phải vậy, đương nhiên là không phải vậy. Ta đùa giỡn cậu làm gì, cậu cho rằng ta rảnh tới mức không có chuyện gì làm, chạy từ Tân Giang tới đây đùa giỡn cậu ư!"
"Vậy ông có thể nói xem đó là chuyện gì?"
Tôi bây giờ đúng là có cảm giác muốn phát điên.
"Sao lại nóng vội như vậy, người trẻ tuổi lúc nào cũng kích động."
Lưu Chấn Hải nói.
"Ta thấy cậu cũng không tệ, quan trọng hơn lại là cháu của đại ca ta, cho nên gia nghiệp của Lưu gia sau này rơi vào trên người của cậu, ta cũng không đau lòng. Với lại sau này cậu với Lưu Duyệt sinh con, thì nó vẫn mang họ Lưu!"
Lưu Chấn Hải ha hả cười nói.
"Tôi thấy ông hồ đồ rồi."
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tại sao lại nóng vội như vậy, sao không dùng đầu mà nghĩ xem? Bình thường cậu tự phụ thông minh, sao tới giờ vẫn chưa nghĩ ra?"
Lưu Chấn Hải khoát tay áo nói.
Dùng đầu thử nghĩ xem? Lưu Chấn Hải vì cho đời sau khỏe mạnh, không cho phép kết hôn cùng huyết thống, nhưng mà nghe giọng điệu này, lại không phản đối chuyện tôi với Lưu Duyệt, như vậy thì….
"Lưu Duyệt không phải là cháu ruột của ông ?"
Tôi hỏi.
"Đúng, nhưng lại là cháu ruột ."
Lưu Chấn Hải lắc đầu.
"Vậy ý của ông, là tôi không phải là cháu ruột ?"
Tôi nhớ lại, ngay cả kiếp trước, tôi cũng chưa nghe tới chuyện này!
"Cậu cũng đúng là cháu ruột!"
Lưu Chấn Hải lại lắc đầu.
"Cha của Lưu Duyệt không phải là con ruột ông?"
Tôi hỏi.
"Đúng, nhưng lại ruột thịt hơn cả ruột thịt."
Lưu Chấn Hải vẫn lắc đầu.
"Vậy thì cha tôi không phải là con ruột của ông tôi ?"
Tôi bắt đầu hoài nghi Lưu Chấn Hải có phải là đang đùa giỡn tôi không.
"Chưa từng nghe qua hắn không phải là con ruột."
Lưu Chấn Hải tiếp tục lắc đầu.
"Trời ạ, lão đầu, tới mức này ông còn tâm trạng mà đùa giỡn tôi hay sao?"
Tôi giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ta đã nói với cậu là không nên nóng nảy!"
Lưu Chấn Hải vẫn yên lặng ngồi tại chỗ.
"Ông không định nói với tôi ông được nhặt về đó chứ?"
Tôi tức giận nói.
"Ta không phải như vậy, nhưng cũng không khác nhiều lắm."
Lưu Chấn Hải từ bên cạnh lấy một cái túi da màu đen, đưa cho tôi:
"Cậu tự mình xem đi rồi sẽ biết."
Tôi sửng sốt, nhận lấy cái túi da kia. Đây là một quyển sổ rất cổ, những tờ giấy đã có phần bị hư tổn.
"Giở tới trang sách được đánh dấu đi... đáp án đều ở đó."
Lưu Chấn Hải nói xong, lại rót một chén rượu đỏ, ở một bên nhâm nhi thưởng thức.
Tôi tò mò lật quyển sổ, tới trang sách được đánh dấu...
"Ngày 24, tháng 6, năm 1938.
Đứa con lớn là Chấn Giang cự tuyệt lập gia đình với Mạnh tiểu thư. Cả ngày chỉ biết quẩn quanh lấy người con gái Trương thị, nên trong cơn tức giận đã trục xuất khỏi gia tộc.
Chấn Giang mặc dù không phải do mình sinh ra, nhưng lại hơn hẳn mình, làm người chín chắn, tài trí hơn người. Vốn định cho hắn thừa kế gia nghiệp, nhưng không chấp nhận mệnh lệnh của cha mẹ thật là đại nghịch bất đạo.
Mặc dù mình đau lòng, nhưng gia quy không thể làm trái..
May mắn còn đứa con nhỏ Chấn Hải, nhưng đứa nhỏ này, muốn thành tài được thì..."
Sau đó là một số lời vụn vặt khác, nhưng mà làm tôi rất ức chế chính là Trương thị là bà nội của tôi. Nói như vậy, thì ông nội không phải là con của Lưu gia, mà chỉ là một người con nuôi!
Nói như vậy, thì tôi với Lưu Duyệt không có quan hệ huyết thống!
"Lưu Duyệt có biết không?"
Tôi có chút hưng phấn hỏi.
"Ta sáng nay mới tới Bắc Kinh, còn chưa kịp nói cho nó biết."
Lưu Chấn Hải cười nói.
"Vậy thì cuốn nhật ký này cho tôi mượn, tôi phải đi tìm Lưu Duyệt ngay bây giờ."
Tôi nói.
"Sao vậy, sao lại gấp gáp như vậy?" Lưu Chấn Hải tiếp tục nói: "Sáng nay Lưu Duyệt phải bàn chuyện làm ăn với một công ty, trưa nay mới có thời gian rỗi, ta đã nói cho nó biết, trưa nay nó sẽ tới đây."
"A, vậy thì tôi ở chỗ này chờ nàng!"
Trong khoảng thời gian này tâm tình lo lắng của tôi đã bị quét sạch.
"Bây giờ, cậu và ta nói về một số chuyện của cậu đi!"
Lưu Chấn Hải nói:
"Hai người chúng ta dù sao cũng là người một nhà, cậu dù sao cũng là cháu của ta, đồng thời lại là cháu rể, vậy thì còn cần giấu diếm nữa hay sao?"
"Thật ra thì ông không biết chứ, với gia nhiệp của Lưu gia, tôi còn chưa để vào mắt."
Tôi nói.
"Sao vậy? Không thích gia sản của ta sao? Mặc dù Lưu gia không thể so với trước đây, nhưng mà vài trăm triệu thì có thể có!"
Lưu Chấn Hải có chút không vui nói.
"Nếu như vậy, tôi cũng không giấu ông nữa, Tập đoàn Ánh Rạng Đông là do tôi lập nên."
Tôi bình tĩnh nói.
"Tập đoàn Ánh Rạng Đông, cậu chính là ông chủ đứng sau kia?"
Ngay cả Lưu Chấn Hải cũng nhịn không được nữa kinh hãi nói.
"Đúng, Lưu Duyệt cũng biết, đồng thời chuyện tôi với nàng là thực tâm, chứ không có chuyện giả dối để ý tài sản gì cả!"
Tôi nói.
"Xem ra là tôi hẹp hòi rồi, ban đầu trong lòng tôi còn đắn đo, nhưng khi nghĩ tới cậu là cháu của Đại ca, mới không ngăn cản cậu cùng với Lưu Duyệt tiếp xúc..."
Lưu Chấn Hải thở dài:
"Cậu cũng biết, vì gia nghiệp của Lưu gia, mà có không ít người tiếp cận Lưu Duyệt..."
"Cái này tôi đương nhiên biết! Tư Đồ Lượng chẳng phải là một hay sao, nhưng mà lão đầu, chuyện này thì ông quá đáng rồi đó, tại sao có thể đem tình cảm của Lưu Duyệt ra làm hàng hóa!"
Nghĩ tới đây, tôi có chút không vui.
"Theo ý của cậu, gia nghiệp của Lưu gia không là cái gì, nhưng đây là công sức cực khổ của Lưu gia, ta không hy vọng nó suy sụp trong tay ta, bắt đắc dĩ ta mới phải làm như vậy."
Lưu Chấn Hải lắc đầu nói:
"Cậu không hiểu được ý nghĩ của những người ở thế hệ chúng tôi."
"Lợi ích của gia tộc?"
Tôi hỏi.
Lưu Chấn Hải gật đầu.
Hắn làm như vậy thật ra thì cũng không gì đáng trách, tình cảnh như vậy đã có từ xưa rồi. Chỉ là, người trong cuộc là Lưu Duyệt, cho nên tôi mới có phản ứng như vậy.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, chuyện đã qua đi qua đi, dù sao nó vẫn là một cái kết có hậu."
Tôi gật đầu. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đúng vậy! Đúng rồi, lần này ta tìm cậu còn có một chuyện rất trọng yếu, cứ 5 năm đại hội võ lâm Trung Hoa lại tổ chức một lần, ta hi vọng cậu có thể đại diện cho Lưu gia tham gia thi đấu!"
Lưu Chấn Hải trịnh trọng nói nói.
"Tôi?"
Tôi đại diện cho Lưu gia?