Đức ca vừa dứt lời, Mạnh Thanh Thanh lấy luốn mấy cái dĩa trên bàn ăn ném tới, trong nháy mắt đánh trúng ngay giữa bụng của Đức ca, lập tức máu tươi chảy ròng ròng.
Trong lòng tôi thất kinh, nha đầu này không hiểu sao cứ lúc nào thích là động dao động thương, hơn nửa tỷ lệ trúng mục tiêu lại rất cao, chẳng lẽ nàng xuất thân là một người chơi phi đao ư?
"Bắt nàng!"
Đức ca sau khi bị dĩa đâm trúng thì nhảy lên ba thước, kêu oa oa loạn cả lên, nói.
Mấy tên thủ hạ phía sau Đức ca xông lên, Mạnh Thanh Thanh nhanh chóng cầm lấy các dao dĩa trên bàn, ném tới tấp.
"Cẩn thận một chút, nó ra tay rất chuẩn xác, không được cho nó cơ hội, mau đi tới bắt lấy nàng!"
Đức ca ra lệnh.
Mạnh Thanh Thanh chạy vọt sang một bên, tránh được đòn tấn công của Tóc vàng hoe, tiện tay đem con dao nhỏ trong tay ném ra, một tiếng "phập" con dao cắm ngay giữa mông đít Tóc vàng hoe.
Tóc vàng hoe tru lên một tiếng, hét lớn:
"Cái mông của tôi, cái mông của tôi!"
Tôi nhìn tình cảnh này, suýt nữa thì cười rụng răng, Mạnh Thanh Thanh này cũng quá độc ác? Đoán chừng tiểu tử này ít nhất cũng bị thủng mông là ít.
Đức ca thấy người ở bên cạnh mình vừa ra tay đã bị nàng làm bị thương hai người, trong lòng tức giận, bất chấp sự đau đớn trên người, hướng về phía Mạnh Thanh Thanh mà lao tới.
Mạnh Thanh Thanh cũng bị làm cho sợ đến nỗi cầm cái muỗng, cái tăm ném loạn lên, nhưng khoảng cách quá gần, không làm tổn thương được hắn, một thoáng không chú ý đã bị Đức ca bắt được.
Hai tay Mạnh Thanh Thanh bị bắt chéo ra sau lưng, Đức ca đắc ý nói:
"Cô em, em còn non lắm! Lúc này xem em còn thủ đoạn gì!"
"Phì Chết đi tên trọc. Có gan thì cùng bổn tiểu thư đơn đấu!"
Mạnh Thanh Thanh mắng.
"Đơn đấu? Cô em, em bị choáng váng sao, vừa rồi chẳng phải chúng ta đã đơn đấu! Em đã đánh mất vũ khí trong tay, bây giờ xem em còn có thể làm khó dễ được anh không!"
Đức ca cười to.
Mạnh Thanh Thanh thấy không thể làm gì, chỉ đành phải bỏ qua mà giãy dụa. Nhìn người đối diện cứ thản nhiên đứng xem kịch vui, trong lòng bị trọc tức, nàng trừng con ngươi lên, hét lớn:
"Này, anh có phải là đàn ông không! Thấy tôi bị gây khó dễ như vậy mà không giúp đỡ!"
"Tôi có phải là đàn ông hay không, cô không biết sao?"
Tôi hỏi ngược lại một câu, nhưng cũng vẫn không hành động.
"Anh cứ mặc cho nữ nhân của mình bị người khác bắt nạt sao?"
Mạnh Thanh Thanh nhanh trí nói.
Ha ha, tôi cười một tiếng, tôi vốn tưởng rằng nàng rất quật cường cơ đấy, không ngờ cũng biết quanh co nhờ vả tôi, tôi không thể ngồi yên làm ngơ được nữa.
Cho nên tôi nói với Đức ca:
"Thằng trọc, bắt lão bà của tao làm gì!"
"Thằng nhãi chết tiệt kia, mày uống lộn thuốc sao? Mày đang nói chuyện với tao sao? Tại sao lúc nãy không phản ứng, có phải là đang run sợ không?!" Đức ca trừng hai mắt nói.
"À, nếu như vậy thì tao đây sẽ động thủ ngay đây."
Tôi đứng dậy nói:
"Nếu như mày thả lão bà của tao ra, sau đó bồi thường cho tao một vạn đồng, thì tao sẽ không đánh mày."
"Ha ha ha ha ha!"
Tên tóc tím nghe tôi nói như thế, liền cười hô hố, giống như nghe được truyện cười giữa ban ngày, nói:
"Anh họ, người này bị bệnh sao?"
"Tao không phải đã nói với mày là khi ở bên ngoài phải gọi tao là đại ca sao!" Đức ca khó chịu, trợn mắt nhìn tên tóc tím một cái.
"Ồ! Mày đừng nói với tao là tên tóc vàng hoe kia là em trai của mày! Hai anh em cùng một nhà, vậy thì đúng là gia tộc xã hội đen rồi còn gì nữa!"
Tôi cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Đức ca đương nhiên biết tôi cười nhạo hắn không có thuộc hạ. Nhưng mà tôi đang nghĩ, hình như hai anh em con cô, con cậu này có chút vấn đề về đầu óc thì phải.
"Sao mày biết? Hai chúng tao đều là em họ của Đức ca!"
Tên tóc tím không hiểu gì, gật đầu nói.
"Thế tên Lão Đại bị cắt tiểu đệ đệ cũng là người nhà của mày sao?"
Tôi tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy. Ông ấy là cậu ba của tao!"
Tên tóc tím hưng phấn nói.
Đức ca ở một bên nghe thấy vậy thì sự tức giận bốc lên ngùn ngụt, phổi như muốn nổ tung. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn tên tóc tím một cái nói:
"Mày câm miệng!"
"Hóa ra là một gia tộc xã hội đen trong truyền thuyết, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Đến giờ phút này tôi có thể xác định mấy người này có xuất thân không tốt.
Tôi vốn nghĩ, nếu như mấy người này là người Đại Hưng bang, thì tôi giáo huấn họ một chút, cấp cho Tư Đồ Đại Sơn kia một chút mặt mũi, nhưng hiện giờ, điều đó không thực hiện được rồi.
Tên tóc tím vừa muốn nói chuyện thì bị Đức ca cắt lời:
"Tiểu tử thối, mày không cần ở chỗ này mà đánh rắm thối! Mày muốn thay nữ nhân xuất thủ, thì cũng phải biết tự lượng sức của mình..."
"Mẹ kiếp, ai dám lớn tiếng gây chuyện trên mảnh đất của Tang Bưu thế!"
Đức ca còn chưa nói hết, đã bị một giọng nói cắt đứt.
Chỉ thấy một người đàn ông to lớn, mang kính râm, theo sau có một đám tiểu đệ cầm đao, chủ quán Bar là Vương ca cũng đứng bên cạnh.
"Lưu thiếu gia, ngài không có chuyện gì chứ, đây là Bưu ca và đàn em."
Vương ca nói. Xem ra hắn thấy tôi gặp chuyện phiền toái, nên nhanh chóng đi ra ngoài cầu viện!
Tôi hướng về phía Vương ca gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Thật ra thì về cơ bản không cần hắn phải đi ra ngoài gọi người đến giúp, tôi có thể tự giải quyết được.
Tang Bưu đi tới, nhìn Đức ca một cái, hỏi:
"Huynh đệ giữ chức vụ gì, ở đâu?"
"Chức vụ? Lão Tử có chức vụ cái rắm, Lão Tử không có công việc, là thất nghiệp !"
Đức ca nào biết đâu rằng, Tang Bưu đang sờ tới hắn.
"Nói cách khác mày không có lão đại?"
Tang Bưu sắc mặt trầm xuống.
"Lão Đại? Cậu ba của tao là Ân Hải Quân!"
Đột nhiên Đức ca cảm thấy áp lực đập vòa mặt.
"Ân Hải Quân?"
Tang Bưu lắc đầu, hỏi thủ hạ nói:
"Mày có nghe nói qua không?"
Tên thủ hạ này là người ở thành phố Bắc Kinh, sau đó mới đến vùng đất của Tang Bưu, đương nhiên là biết, cho nên nói: "Ân Hải Quân, người khác gọi hắn là Ân mập mạp, làm ở một trạm xe lửa, là một tên bán vé lậu, chuyên đầu cơ vé. Với chúng ta thì không có lợi ích xung đột gì, cũng không có ai để ý đến hắn."
"Trời! Tôi còn tưởng đó là nhân vật giỏi giang gì, hóa ra là một tên buôn lậu vé!"
Tang Bưu thất vọng nói:
"Ném mấy tên tiểu tử này ra ngoài, đánh cho một trận!"
"Dạ!"
Mấy tiểu đệ đáp, tiến lên bắt bọn Đức ca.
"Các ngươi muốn làm gì, cậu ba của tao được không ít người của Đại Hưng bang các người kính trọng đó..."
Đức ca cũng sợ lên.
"Ai nói cho các ngươi biết chúng ta là Đại Hưng bang?"
Tang Bưu khinh thường nói:
"Vốn tao muốn tha chết cho mày, nhưng mà lại là người của Đại Hưng bang…!"
Đức ca cùng mấy cái tiểu tử bị lôi ra ngoài rồi, Vương ca nói với Tang Bưu:
"Cám ơn anh, Tang Bưu ca!"
"Chút lòng thành thôi, chúng dám tới địa bàn của Tam Thạch bang gây chuyện, không phải là đi tìm chỗ chết hay sao!"
Tang Bưu khoát tay áo nói:
"Được rồi, tao còn phải về, còn có việc cần giải quyết!"
"Tiểu Tam, đưa cho Bưu ca một vạn đồng!"
Vương ca hô.
"Không cần!"
Tang Bưu khoát tay áo:
"Phí bảo vệ các người đã nộp rồi!"