"Chú Triệu, nếu như mục đích của chú là muốn cháu rời khỏi Nhan Nghiên, cháu nghĩ lúc đầu chú cũng không kí hợp đồng với cháu."
Tôi bình tĩnh nói. Nếu đã đoán được ý nghĩ trong lòng Triệu Quân Sinh, thì tôi phải chiếm lấy thế chủ động, cho nên tôi không cần thiết phải khúm núm nữa rồi.
"Không tệ! Tiểu tử rất có tiền đồ."
Triệu Quân Sinh khẽ cười nói:
"Chuyện của bọn trẻ các cháu, chú cũng không muốn can thiệp quá nhiều. Nhưng mà, mọi việc cũng phải có giới hạn của nó, các cháu còn nhỏ, chú không hi vọng trước lúc nên đại học, tụi trẻ các cháu có chuyện gì xảy ra đâu. Chú đang nói tới phương diện nào, Tiểu Lưu thông minh như vậy chắc chắn sẽ hiểu, phải không?"
"A …"
Tôi toát mồ hôi lạnh, đương nhiên tôi hiểu hắn nói tới phương diện nào, nhưng nếu như tôi ở trước mặt vị cha vợ này nói, Triệu Nhan Nghiên đã bị tôi ăn rồi, thì không biết hắn có giết tôi không?
"Đối với Nhan Nghiên phải tốt hơn một chút, nếu như để chú biết cháu khi dễ nó, thì chú nhất định không tha cho cháu đâu!"
Rất may, Triệu Quân Sinh không có phát hiện ra điều dị thường của tôi, tiếp tục nói.
"Cháu biết rồi, Chú Triệu. Cháu đối với nhan Nghiên là thật tâm, cháu sẽ chiếu cố nàng cả đời."
Tôi vội vàng nghiêm túc nói.
"Ừ, được rồi."
Triệu Quân Sinh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay nói:
"Một lát nữa chú còn phải tham gia hội yến, cứ như vậy đi."
Tôi ra khỏi cổng công ty máy tính Thiên Hành, mới nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.
Cha của Triệu Nhan Nghiên lại là Tổng giám đốc công ty máy tính Thiên Hành,, chuyện này không biết là phúc hay là họa đây? Nhưng mà căn cứ vào thái độ mà Triệu Quân Sinh biểu hiện trước mặt tôi, đây cũng chưa chắc là chuyện không tốt.
Đầu tiên, là công ty của Triệu Quân Sinh có cùng nghề máy tính với tôi, như vậy đối với việc gây dựng sự nghiệp của tôi tốt hơn không ít. Tiếp theo là, cũng là chuyện trọng yếu nhất với tôi, đó là chiếm được sự ủng hộ của Triệu Quân Sinh, tôi với Triệu Nhan Nghiên ở chung 1 chỗ không cần phải che giấu nữa rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi vừa mới vào phòng học đã phát hiện Triệu Nhan Nghiên ngồi ở chỗ nhìn ra cửa.
Thấy tôi tới, nàng vội vàng nói:
"Lưu Lỗi, không tốt! Cha em hình như phát hiện ra chuyện của 2 đứa mình!"
"A?"
Tôi mặc dù đã sớm biết, nhưng lúc này trong tim tôi không khỏi đập mạnh 1 cái. Không phải là tối hôm qua Triệu Quân Sinh nói gì đó với Triệu Nhan Nghiên chứ? Chẳng lẽ tiểu nha đầu này lại nói chuyện tôi ăn nàng, cho nên Triệu Quân Sinh mới có ý cảnh cáo!
"Tại sao cha em lại biết?" Tôi liền vội vàng hỏi.
"Cũng không có gì, chẳng qua tối hôm qua, cha em đột nhiên gọi em vào phòng, nói lớp mình có phải có 1 người tên là Lưu Lỗi hay không. em liền nói: Có. Cha em bảo, tối nay mời anh tới nhà, cha em có chuyện muốn nói với anh."
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Không hỏi gì khác nữa chứ?" Tôi không nỡ hỏi.
"Không có. Em cũng rất kỳ quái, cha em tại sao biết anh? Anh nói xem, cha em có phát hiện được gì hay không?"
Triệu Nhan Nghiên gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì!"
Tôi vừa nghe nàng nói như vậy, lập tức an tâm.
"Vậy tối nay anh có đi không?" Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Em có muốn tôi đi hay không?" Tôi cười hì hì hỏi ngược lại.
"Nha! Anh còn cười! Lúc này là lúc nào rồi, tại sao anh không khẩn trương gì vậy." Triệu Nhan Nghiên vội la lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Anh khẩn trương cái gì, cha vợ muốn xem mặt con rể thì có gì kỳ quái, không chừng cha em còn vui vẻ, gả luôn em cho anh."
Tôi vẫn không nhanh không chậm nói.
"Ai! Thật là phục anh rồi, anh tại sao lại như vậy chứ. Quên đi, tối nay anh đừng đi, em sợ cha em kích động sẽ đánh anh 1 trận." Triệu Nhan Nghiên lắc đầu nói.
Tôi nghĩ thầm, hắn làm sao có thể đánh tôi được đây, hắn còn muốn tôi giúp hắn kiếm tiền mà. Cho nên tôi nói:
"Sao lại không đi, đương nhiên là phải đi rồi. Đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không tránh được."
"Ai, vậy cũng tốt. Nếu như cha em hỏi ngươi chuyện của hai đứa mình thì anh ngàn vạn lần đừng nói lung tung, cứ nói 2 chúng ta là bạn tốt!"
Triệu Nhan Nghiên nhắc nhở tôi nói.
Đúng là không nghĩ tới, Triệu Nhan Nghiên lại cùng tôi thông cung. Tôi đáp ứng nàng cho có lệ.
Buổi chiều khi tan học, tôi gọi điện thoại về cho gia đình, nói tôi đến làm khách ở 1 nhà chú bạn học.
Mẹ tôi hỏi tôi là nam hay nữ, tôi nói là Quách Khách, Quách Khách thì mẹ tôi biết, vì hắn đã tới nhà tôi một lần. Cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhắc tôi về sớm 1 chút.
Triệu Nhan Nghiên cùng tôi lên 1 chiếc xe có rèm đỏ, tôi nhìn, nó giống y như đúc chiếc Audi 100, hóa ra đây là một đôi. Đúng là không biết cái xe này thiết kế như thế nào.
Nhà của Triệu Quân Sinh cùng vừa mới xây xong trên 1 khu quy hoạch của thành phố Tân Giang, cũng bởi vì công việc lúc bình thường bận rộn, cho nên Triệu Nhan Nghiên thường ở nhà gia gia của nàng.
Những phòng ốc ở đây đa số được thiết kế theo kiểu năm 1994, cũng chỉ có những nhân vật có uy tín trên linh vực công thương nghiệp của thành phố Tân Giang mới được ở đây.
Vừa vào cửa, đập vào mắt tôi là 1 cái phòng khách rất lớn, có 1 cái cầu thang để dẫn lên tầng 2. Loại phòng xa hoa như thế này, 10 năm sau vẫn có rất nhiều chú mơ ước.
Thấy tôi tới, Triệu Quân Sinh cười, ra cửa đón tiếp, nói với tôi:
"Tiểu Lưu, tới đây!"
"Chú Triệu, mới có 1 ngày không gặp mà chú đã gọi cháu tới rồi, có phải muốn hành hạ con rể cho tới chết hay không!" Tôi cười nói.
"Xem ra cháu cũng không đứng đắn, như vậy chú không thể đem nữ nhi của chú giao cho cháu được!"
Triệu Quân Sinh vỗ vai tôi một chút cười hắc hắc nói.
"Hừ, xem chú chắc cũng không có hảo tâm gì đâu, có phải phương pháp mở rộng ra thị trường có vấn đề hay không?"
Tôi đã hiểu rõ lão hồ ly này rồi, chẳng nhẽ không có chuyện gì, rảnh rỗi mời tôi tới nhà làm khách ư? Thật là lầm to.
"Hắc hắc! Ăn cơm trước, ăn cơm trước, sau đó chúng ta sẽ bàn lại sau."
Triệu Quân Sinh mỉm cười nói.
Triệu Nhan Nghiên trợn mắt há mồm, nhìn 2 chú chúng tôi 1 xướng 1 họa, mới rồi nghe tôi xưng là con rể, nàng bị dọa cho tim có cảm giác như ngừng đập, không nghĩ tới cha mình lại nói: "Đem nữ nhi giao cho cháu", đúng là cho nàng được mở rộng tầm mắt. Rốt cục có chuyện gì đang xảy ra đây?
"Nhan Nghiên, đừng lo lắng nữa, cùng đi ăn cơm thôi!"
Triệu Quân Sinh thấy Triệu Nhan Nghiên nửa ngày không nói được câu nào, bèn gọi nàng.