Thí nghiệm của Tôn Tứ Khổng đang nghiên cứu đến giai đoạn trọng yếu, một số bộ phận trong số tư liệu mà tôi cấp cho hắn đã được nghiên cứu thành công.
Nhưng mà trước mắt tôi cũng không có tính toán gì nhiều, bởi vì những thứ này đều vượt khỏi trình độ khoa học này vài trăm năm. Nếu như mà công bố ra ngoài, thì sẽ làm cho thế giới trở nên khủng hoảng.
Hai ngày này Tôn Tứ Khổng điện thoại tới cho tôi, bảo tôi là giới thiệu cho hắn một số trợ thủ, vì có nhiều thí nghiệm trước mắt không cách nào hoàn thành một mình được.
Sau khi tôi suy nghĩ, tôi lập tức đi tìm Từ Khánh Vĩ. Bởi vì hắn là người mà tôi yên tâm, hơn nữa không có dụng ý xấu, nên tôi mời hắn tới một quán café gần trường.
"Cuộc sống lúc này thế nào?" Tôi gọi một ly cafe thuận miệng hỏi.
"Lưu Tổng, anh có việc gì thì cho em làm đi, gần đây em rỗi quá, quả thực là không có việc gì!"
Từ Khánh Vĩ u oán nói:
"Sau khi Tập doàn Vĩ nhân sát nhập và Tập đoàn Ánh Rạng Đông, em chẳng có việc gì làm cả, hơn nữa anh cũng biết, trước kia em là thủ hạ của anh, chỉ chịu trách nhiệm về phương diện kỹ thuật, đối với quản lý công ty cũng không hiểu nhiều cho lắm, cho nên em cũng không có tham dự. Đúng rồi, Lưu Tổng, anh điều em tới trung tâm nghiên cứu phát triển của Tập đoàn Ánh Rạng Đông đi? Em đã bắt đầu chán ngán cuộc sống, mỗi ngày đều phải ở trường học nhai những kiến thức vô dụng này rồi, ai!"
Xem ra tôi tìm đúng người rồi, Từ Khánh Vĩ chính bản thân còn đang không chịu nổi. Cho nên tôi cười nói:
"Thật ra thì tôi còn có một trụ sở nghiên cứu bí mật, bên trong đó có những kỹ thuật còn tiên tiến hơn mấy trăm năm so với khoa học hiện nay. Hệ thống động lực kiểu mới của Tập đoàn Đông Á cũng là do nghiên cứu của tôi!"
"Thật không? Hóa ra Tập đoàn Đông Á cũng là của anh, em còn tưởng lại có người trọng sinh cơ chứ!"
Từ Khánh Vĩ cả kinh kêu lên.
"Cậu nhỏ giọng một chút, không muốn bị cắt như chuột làm thí nghiệm thì đừng có nhắc tới từ trọng sinh! Chuyện này không phải chuyện tốt gì, hơn nữa, cũng làm gì có nhiều người trọng sinh như vậy, ba người chúng ta do cơ duyên trùng hợp nên mới đồng thời trọng sinh!"
Tôi hàm hồ nói. Trong lòng lại mắng, diêm Vương lão ca đang định làm cái gì đây!
Từ Khánh Vĩ lúng túng cười nói: "Em đúng là chưa nghĩ tới chuyện này... Xem ra lần sau cũng nên cẩn thận! Đúng rồi, Lưu Tổng, anh nói xem emcos thể đi tới cái trụ sở kia hay không?"
"Dĩ nhiên có thể, nhưng mà cậu phải nghĩ cho kỹ, vì tới nơi đó sẽ rất khó trở lại nơi này!"
Tôi nhắc nhở.
"Em hiện tại cũng không có gì để vướng bận, ở đó cũng không có vấn đề gì!"
Từ Khánh Vĩ sảng khoái nói.
"Vậy cũng tốt, cậu chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi!"
Tôi nói.
"Trụ sở có ở gần đây không?"
Từ Khánh Vĩ kỳ quái hỏi.
"Không phải đâu, ở trên một hòn đảo tư nhân nhỏ trên Thái Bình Dương!"
Tôi nói.
"Vậy chúng ta có cần phải đi xin hộ chiếu hay không?"
Từ Khánh Vĩ nghi ngờ nói.
Bởi vì hắn nghe khẩu khí của tôi, thì dường như có thể lập tức đi ngay.
"Ha hả, không cần, nếu như cậu không có việc gì, thì chúng ta sẽ lập tức đi? Đồ dùng sinh hoạt ở đó đều rất đầy đủ, không cần mang đồ !"
Tôi nói.
"Vậy cũng tốt, em ở ký túc xá cũng không có đồ gì, chỉ cần 1 notebook là đủ, mà phương diện trường học làm sao bây giờ?"
Từ Khánh Vĩ hỏi.
"Chuyện đó tôi sẽ thu xếp, cậu cứ yên tâm đi!"
Tôi nói:
"Hơn nữa, bằng cấp đối với cậu còn tác dụng nữa hay sao?"
"Vậy cũng được, sau này em theo Lưu Tổng, anh đừng có khai trừ em!"
Từ Khánh Vĩ cười nói.
"Ha hả, vậy thì phải xem biểu hiện của cậu!"
Hai người chúng tôi vừa nói, sau đó tới một địa phương bí mật.
"Lưu Tổng, tới nơi này làm gì vậy?"
Từ Khánh Vĩ có chút không giải thích được.
"Không phải, cậu cứ nhắm mắt lại là được!"
Tôi nói.
"A? Lão Đại, không phải là anh có ham muốn ở phương diện kia chứ? Trời ạ, đáng thương cho Nhan Nghiên!"
Từ Khánh Vĩ bi thương nói.
"Được rồi, không còn thời gian để nói đùa với cậu, cậu cứ làm theo tôi là được!"
Tôi ra lệnh.
Từ Khánh Vĩ không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt lại, tùy ý để cho tôi cầm tay. Tôi mang theo hắn Thuấn Di tới hòn đảo tư nhân trên Thái Bình Dương.
"Có thể mở mắt ra được rồi!"
Tôi nói.
"A!"
Từ Khánh Vĩ cả kinh kêu lên:
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta làm sao..."
"Ha hả, đây chính là một năng lực đặc thù của tôi, những người như cậu gọi là Dị năng!"
Tôi giải thích.
"Lưu Tổng, hiện tại anh đã có sự thâm sâu khôn lường rồi?"
Từ Khánh Vĩ có chút kinh ngạc, nói.
"Ha hả, chẳng lẽ kiếp trước tôi không lợi hại hay sao?"
Tôi cười nói.
"Không phải, chỉ là khí thế trên người anh làm cho em sợ hãi..."
Từ Khánh Vĩ nói:
"Lưu Tổng, anh không phải là nghi ngờ sau này em phản bội anh, nên dọa em đó chứ?"
"Ách... Sao có thể!"
Từ Khánh Vĩ không hổ là người mà tôi xem trọng, đầu óc vô cùng linh hoạt. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ha ha, Lưu Tổng anh yên tâm đi, anh mạnh như vậy, em làm sao đấu lại được, hơn nữa làm như vậy, thì Nhan Nghiên sẽ hận em tới chết!"
Từ Khánh Vĩ cười nói.
Tôi gật đầu, đối với Từ Khánh Vĩ tôi có thể hoàn toàn yên tâm.
Tôi đem Từ Khánh Vĩ giới thiệu một chút cho Tôn Tứ Khổng, Tôn Tứ Khổng rất là cao hứng, khi hắn biết đây là cao thủ máy tính hiện nay thì lại càng cao hứng hơn, bởi vì hiện tại đại đa số thí nghiệm đều ở trên máy tính.
Tôn Tứ Khổng giới thiệu cho tôi một chút mấy thành quả nghiên cứu mới nhất, trong đó bao gồm thiết bị chuyển hóa nước biển thành nước ngọt, phương án phủ xanh sa mạc, một mô hình phi thuyền vũ trụ loại nhỏ, mặc dù tốc độ và sự an toàn vượt qua những máy bay hiện thời, nhưng vẫn không cách nào thực hiện được Không Gian Khiêu Dược.
Nói cách khác, trước mắt còn chưa có cách nào bay ra ngoài Thái Dương Hệ được. Nhưng mà đối với những kết quả này làm cho tôi đã vô cùng thỏa mãn rồi, bởi vì hiện tại mới chỉ có mấy tháng bắt đầu nghiên cứu.
Đồng thời còn mấy loại thành quả ở phương diện khác như: mô hình laser, ion, vũ khí phô – ton (năng lượng ánh sáng)…mấy thứ này tôi chuẩn bị trang bị cho đội ngũ lính đánh thuê.
"Đúng rồi, trên toà đảo này có được hệ thống phòng ngự vũ khí hạt nhân không?"
Tôi hỏi.
"Đã hoàn thành, thông qua máy tính có thể phân tính và đánh trả bất cứ cuộc tấn công hạt nhân nào, nếu không chúng ta diễn tập thử một chút!"
Tôn Tứ Khổng nói.
"Lão Tôn, ông thật là khôi hài, tôi chỉ hỏi một chút, chúng ta đi đâu tìm đầu đạn hạt nhân mà thí nghiệm đây!"
Tôi cười nói.
"Đạn hạt nhân thì phòng thí nghiệm của chúng ta có thể sản xuất, nhưng mà thí nghiệm có thể lan tới các đảo nhỏ và các quốc gia ở xung quanh!"
Tôn Tứ Khổng nói.
"Tốt, như vậy tôi đã rất hài lòng rồi!"
Tôi gật đầu nói.
Bên cạnh Từ Khánh Vĩ nhìn tôi với Tôn Tứ Khổng nói chuyện thì trợn mắt há mồm, quả thực là đang ở trong phim khoa học viễn tưởng, những thứ hắn biết ở kiếp trước cũng chẳng có gì là công nghệ cao cả!
"Lưu Tổng, anh có những đồ này có thể thống trị thế giới!"
Từ Khánh Vĩ thở dài nói.
"Thống trị thế giới có ích lợi gì? Những vũ khí này tôi không có dự định công bố ra ngoài!"
Tôi nói.
"Em biết rồi Lưu Tổng, em sẽ hiệp trợ Tôn viện sĩ !"
Từ Khánh Vĩ giờ phút này mới chính thức bị thuyết phục.
Tôi mang theo kỹ thuật chuyển hóa nước biển về và đem cho Tô Viên Triêu, bảo hắn chế tạo.
Bởi vì tài nguyên nước vẫn là tài nguyên mà thế giới khan hiếm nhất, nên mới chỉ nghe tin có thiết bị này, các ký giả đã chạy tới, hi vọng tham gia được cuộc giới thiệu sản phẩm.
Lần giới thiệu sản phẩm này, Tô Viên Triêu cự tuyệt tất cả các câu hỏi của ký giả, chỉ đơn giản nói một chút là, thiết bị này có hàm lượng kỹ thuật vô cùng cao.
Nhưng có thể khống chế một lượng nước giống như là những hệ thống cung cấp nước hiện nay. Mà trạm cung cấp nước được tập đoàn cung cấp. Về phần phương án cụ thể, sẽ do tập đoàn cung cấp sau.
Rất nhanh, tại một số quốc gia, chúng tôi thành lập những trạm cung cấp nước rất lớn.
Ngay sau đó, Tập đoàn Đông Á đã thành lập những chi nhánh ở quốc gia này, phục vụ cho việc cung cấp nước, và cung ứng sản phẩm lâu dài.
Trong lúc nhất thời, Tập đoàn Đông Á đã trở thành tập đoàn lớn thứ hai thế giới sau Tập đoàn Ánh Rạng Đông. Thậm chí có rất nhiều người phán đoán, Tập đoàn Đông Á sẽ nhanh chóng vượt qua Tập đoàn Ánh Rạng Đông.
Rất nhiều người cho là, hai siêu tập đoàn này sẽ xung đột lợi ích trong nước Trung quốc, điều này sẽ làm đảo lộn toàn bộ nền kinh tế của nước này. Nhưng sau này họ mới hiểu là, điều đó không có khả năng.