Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 250: Triệu Nhan Nghiên cũng trọng sinh




Trong lòng tôi hoảng sợ, có chút cảm giác không tốt xông lên đầu.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài đại lý xe, chỉ thấy Triệu Nhan Nghiên nằm ngã cách đại lý xe không xa, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, cách nàng không xa là một chiếc Mercedes, bên cạnh là một tiểu tử miệng ngậm thuốc lá, cau mày nhìn Nhan Nghiên ở dưới đất.
"Nhan Nghiên!" Tôi kêu to chạy tới, thoáng cái té ngã trên đất! Giờ phút này đầu óc của tôi trống rỗng! Kiếp trước tôi chết đi là vì ai, tôi sống lại là vì ai?! Tất cả đều là bởi vì Nhan Nghiên, có thể nói rằng nàng là tất cả của tôi, nếu như lúc này nàng chết đi, cuộc sống với tôi còn ý nghĩa gì nữa cơ chứ!
"Nhan Nghiên, em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ!"
Tôi ôm cổ Nhan Nghiên, thanh âm run run nói.
Lịch sử thay đổi, hoàn toàn thay đổi! Nó không còn phát triển như cũ nữa! Tôi không còn tiên đoán được những việc xảy ra sau này nữa!
Lúc này Vi Nhi và Lưu Duyệt cũng chạy tới đây, thấy Nhan Nghiên như vậy thì sợ hết hồn, nước mắt của Lưu Duyệt lập tức rơi xuống, quỳ gối bên cạnh người Nhan Nghiên, nghẹn ngào nói:
"Triệu Nhan Nghiên, thật xin lỗi! Đều là tại tôi không tốt…Cô đừng hiểu lầm, Lưu Lỗi và tôi không có gì cả…Chỉ là tôi…tranh cường háo thắng với cô mà thôi…Tôi sai rồi…xin cô, đừng làm cho tôi sợ!"
Trần Vi Nhi vẫn trấn định, vội vàng lấy điện thoại di động báo cảnh sát, rồi lại gọi xe cứu thương.
"Tôi….tôi không trách cô!" Triệu Nhan Nghiên cố gắng mở hai mắt, miễn cưỡng nhìn Lưu Duyệt nói: "Cô…các người rời đi trước một chút, tôi…Tôi có mấy câu muốn nói với
Lưu Lỗi…"

Lưu Duyệt và Vi Nhi nghe vậy thì nhìn nhau, đến tìm cái tên tài xế gây chuyện kia.
Nhan Nghiên thấy hai người đi xa, quay đầu lại, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn tôi, nàng vươn tay, cố gắng muốn sờ khuôn mặt của tôi, nhưng lại không đủ sức, tôi vội vàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Nghiên, đặt trên mặt của tôi nói:
"Nhan Nghiên, em đừng nói gì nữa, em phải kiên trì, xe cứu thương sẽ lập tức tới ngay, chúng ta có thể đi bệnh viện!"
"Không…Em muốn nói! Em sợ, nếu như không nói…thì sẽ không có cơ hội nữa!"
Triệu Nhan Nghiên ôn nhu nói:
"Có câu này…em vẫn cũng muốn nói cho anh biết, đó là trước khi anh mất…Lưu tổng, ngày đó trong bệnh viện em đã nói, em sẽ bất chấp tất cả để gả cho anh…"
Sau khi nghe thấy lời nói của Triệu Nhan Nghiên, tôi cảm thấy như bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, cả người lập tức cứng đờ! Tôi mất, Lưu Tổng, bệnh viện?
Nhưng chuyện này vô cùng quen thuộc với tôi, vì đó là trước khi tôi sống lại, nhưng Triệu Nhan Nghiên làm sao có thể biết cơ chứ?
"Nhan nghiên, em nói gì? Những chuyện này làm sao em biết?"
Tôi kinh ngạc nói.
"Lưu Lỗi…Có phải là anh trọng sinh, sống lại hay không?"
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Cái gì!"
Tôi kinh ngạc tột đỉnh..bí mật lớn nhất của tôi, đã bị Triệu Nhan Nghiên biết!
"Anh…không cần kinh ngạc, chuyện của anh em cũng biết, thật ra thì em cũng …gạt anh, em cũng là người trọng sinh, sống lại…"
Nói xong Triệu Nhan Nghiên liền nhắm mắt lại..
Tôi cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nghiên buông lỏng, lập tức rơi xuống một bên.
"Nhan Nghiên!"
Tôi hết lên một tiếng vỡ phổi!
Giờ phút này đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, tại sao lại như vậy? Triệu Nhan Nghiên cũng trọng sinh? Triệu Nhan Nghiên là Triệu Nhan Nghiên kiếp trước của tôi?
Lúc này tôi không muốn suy nghĩ nhiều! Chuyện tôi lo lắng nhất là an nguy của Nhan Nghiên! Nhan Nghiên có phải trọng sinh hay không đối với tôi mà nói cũng không còn trọng yếu nữa rồi, cho dù là Triệu Nhan Nghiên nào, cũng là người tôi thích nhất, tôi không cho phép nàng có gì không may!
Trong giây nát, tôi chợt nhớ tới Đỗ Tiểu Uy từng làm nhiệm vụ bị thương, gần như tử vong, mà sư điệt Tiêu Nha Tử đã dùng dị năng cứu hắn! Dị năng trên người tôi là cùng một kiểu với hắn, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn hắn, vậy thì tôi có thể dùng phương pháp như vậy cứu Triệu Nhan Nghiên!
Mặc dù tôi không xác định được phương pháp của tôi có hữu hiệu trăm phần trăm hay không, nhưng thử một chút cugnx không sao cả, nếu như dị năng của tôi không tác dụng, thì các phương pháp thông thường còn tác dụng gì chứ!
Tôi cầm tay Triệu Nhan Nghiên, đưa từ tử chân khí vào trong cơ thể nàng, Chân khí lập hòa nhập với cơ thể Nhan Nghiên, sau đó tôi dùng dị năng chữa trị thương thế cho nàng.
Dưới tác dụng của chân khí, các vết thương của Nhan Nghiên cũng dần hồi phục, hô hấp cũng trở nên bình thường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng vậy cũng đủ làm Nhan Nghiên chờ được tới khi xe cấp cứu tới. Tôi nhẹ nhàng đặt Nhan Nghiên xuống, nhìn Vi Nhi nói: "Vi Nhi, em trông Nhan Nghiên một chút."
Sau đó đứng dậy, dùng đôi mắt đỏ vằn, đi tới tên gây chuyện.
Vi Nhi thấy tôi tức giận, cũng không dám nói gì, đi tới ngồi bên cạnh Nhan Nghiên.
"Có chuyện gì vậy!"
Tôi lạnh lùng hỏi.
Tôi liếc mắt nhìn chiếc xe gây tai nạn, đó là chiếc xe Mercedes – Benz S600 còn mới tinh, phía trên còn dán nhãn của đại lý xe Lưu thị.
"Tôi…Thật xin lỗi, Lưu tổng, là trách nhiệm của tôi…"
Một lái xe lo sợ nhìn Lưu Duyệt nói.
Lúc này Lưu Duyệt đang khóc sướt mướt, vô cùng tự trách, sự cố do người của đại lý xe gây ra, thì lại còn đau lòng hơn.
"Còn có chuyện gì nữa? Chẳng phải chỉ đụng trúng một người thôi sao!"
Lúc này, thanh niên ngậm thuốc là đứng một bên lên tiếng, lớn lối vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dẫm dẫm, tiếp tục nói:
"Người là do tôi đâm, nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Tôi nghe vậy thì tức giận muốn giết người, Long còn có nghịch lần, mà Triệu Nhan Nghiên lại là Nghịch lân của tôi.
Tôi nhìn thanh niên kia, lạnh lùng nói:
"Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Mày là ai? Người trên mặt đất là người nhà máy sao? Vậy thì thật là tốt, mày muốn bao nhiêu tiền, nói ra một cái giá, cho dù có ngoạm của lão tử một miếng, lão tử cũng nhận!"
Thanh niên kia lớn lỗi nói.
Tôi không nói gì, đưa tay cầm lấy thanh sắt ngay cạnh bãi đỗ xe.
"Mày…Mày muốn gì?"
Thanh niên lớn lối có chút sợ hãi nói.
"Mày sẽ biết ngay thôi"
Tôi cầm thanh sắt trong tay.
Thanh niên lớn lối sửng sốt, chưa kịp phản ứng, thanh sắt đã đập vào đùi của hắn, chỉ nghe rốp một tiếng, xương đùi của hắn đã bị gãy, kèm theo đó là một tiếng tru lên, thanh niên này nằm luôn trên mặt đất.
Tôi ném thanh sắt đi, bình thản nói:
"Gào cái gì, không phải chỉ là gãy chân thôi sao, nói đi, muốn bao nhiêu tiền."
"Mày…mày…"
Thanh niên lớn lối đau đến mức không nói ra lời, hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, có bao giờ bị đau như thế này.
"mày cái gì mà mày. Được rồi, xe cứu thương tới rồi, mày có đi bệnh viên hay sao? Không đi tao đem lão bà của tao đi!"
Tôi cười lạnh nói.
"Đợi…chút! Tao đi! Mang tao đi!"
Người này dù có chút lớn lối, nhưng vẫn phải ủy khuất cầu toàn, dù sao mạng người là tối trọng yếu, trước tiên cứ giữ mạng, sau đó tính!
Sau khi Nhan Nghiên được đưa vào bệnh viện, thì lập tức được đưa tới phòng giải phẫu.
Ở bên ngoài, tôi đợi một ngày như một năm, Vi Nhi ở một bên không ngừng an ủi tôi, trong lòng tôi mặc dù biết Nhan Nghiên đã không có gì đáng ngại, nhưng mà không thấy Nhan Nghiên đi ra ngoài, thì sẽ không yên lòng được.
"Ai là người nhà bệnh nhân?"
Một bác sĩ mặc áo trắng từ trong phòng giải phẫu đi ra.
Tôi vội vàng đứng dậy, nhìn bác sĩ nói:
"Là tôi!"
"Anh có quan hệ gì với bệnh nhân?"
Bác sĩ nhìn tôi một cái hỏi.
"Tôi là chồng cô ấy!"
tôi nói
"A!"
Bác sĩ gật đầu nói:
"Đầu bệnh nhân bị thương nặng, bên trọng bị tụ máu, nhất định phải mở hộp sọ, đây là bản cam kết, nếu như anh đồng ý, thì ký vào, chúng tôi lập tức giải phẫu!"
"Có nguy hiểm không…Tỷ lệ thành công là bao nhiêu, có tác dụng phụ không?"
Tôi hỏi.
"Chuyện này…Dựa theo kinh nghiệm của chúng tôi, tỷ lệ thành công là 95%, bởi vì máu tụ tương đối rõ, sau khi giải phẫu xong sẽ để lại vết sẹo, nhưng các ngươi là vợ chồng, thì cũng không có gì đáng ngại!"
Bác sĩ nói.
Tôi thở dài, nếu bác sĩ đã nói là trên 95% thì khẳng định không có vấn đề gì, dù sao đây cũng là y học, có ai dám nói 100% đâu.
Về phần lưu vết sẹo, tôi cũng không phải sợ, tinh thần lực của tôi có thể dễ dàng chữa trị thương tổn của nàng.
Tôi ký vào cam kết, bác sĩ lại quy trở lại phòng phẫu thuật.
Tôi vừa mới ngồi xuống, đang định nghỉ ngơi, thì có mấy cảnh sát xông vào, nhìn tôi nói:
"Anh bị khả nghi cố ý đả thương người, xin theo chúng tôi về cục công an để điều tra!"
Tôi nhìn mấy người một cái, trong lòng lập tức hiểu, xem ra người tôi đánh nhất định là có bối cảnh, nếu không cảnh sát cũng không tới nhanh như vậy.
"Là tiểu tử gãy chân bảo các ngươi tới?"
Tôi bình thảnh nói:
"không sai, là tôi đánh hắn."