Những sinh viên khóa trên đang bận rộn với công tác tiếp nhận báo danh, nghe có người gọi Trần Vi Nhi là mỹ nữ lão bà, thì không khỏi kinh ngạc, người này đúng là rất to gan! Sinh viên tới báo danh ngày thứ nhất, đã đùa giỡn chị gái khóa trên, không biết người này có hồ đồ hay không?
Khi ngẩng đầu lên họ lại càng kinh ngạc, chỉ thấy người gọi Trần Vi Nhi là mỹ nữ lão bà vẫn còn cầm tay một mỹ nữ! Nghĩ thầm, người này đúng là quá kiêu ngạo? Ở trước mặt bạn gái, mà còn dám cua cô gái khác? Nhìn lại người bạn gái kia, họ cười dài, cho rằng người này thảo nào cũng ăn đòn
Nhưng chuyện này chẳng coi vào đâu, chuyện làm cho mọi người kinh ngạc vẫn còn ở phía sau. Chỉ thấy đệ nhất mỹ nhân trong Hoa khôi bảng của trường, nàng vốn lãnh đạm, không nói không cười, nay lại nhào vào trong lồng ngực của người này!
Lúc nãy, Trần Vi Nhi vốn định tức giận, nghĩ thầm da mặt của người này đúng là quá dày? Mới mở miệng đã gọi người khác là lão bà, nhưng khi nghe kỹ lại, thì nhất thời tâm trạng vui mừng, quả nhiên là hắn!
Trần Vi Nhi mừng tới mức không kiềm chế được nữa, lao vào lòng của nam nhân này, nũng nịu kêu lên:
"Lão công ~!"
Lại nghe người mới tới, ôn nhu nói:
"Tiểu lão bà, lão công đúng là có lỗi với em rồi!"
Mọi người ở xung quanh lập tức cười ngất, đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất hoa khôi bảng của Đại học Thanh Hoa lại là tiểu lão bà của hắn? Mà Đại học Thanh Hoa vốn là đầm rồng hang hổ, người kiêu ngạo thì rất nhiều, nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như hắn!
Đương nhiên, đọc tới đây, các độc giả có thể hình dung ra được, người kiêu ngạo này chính là tôi! Nếu như đột nhiên xuất hiện thêm một nhân vật kiêu ngạo như tôi, thì bộ sách Trọng Sinh Truy Mỹ Ký còn viết tiếp làm cái rắm gì!
Tôi không phản ứng gì với những lời chế giễu này, nhưng cô gái nhỏ trong lòng của tôi nước mắt đã như mưa.
Tôi ôm Trần Vi Nhi nói:
"Em ngoan, được rồi, được rồi…anh chẳng phải đã tới rồi hay sao... Em sao lại phải khóc chứ... Ai! Được rồi, khóc rất khó coi... Lại khóc... Nếu tiếp tục, anh sẽ cưỡng gian em!"
Quả nhiên Trần Vi Nhi nghe những lời này, nín khóc mỉm cười nói:
"Gì vậy, mới thấy mặt người ta đã có tư tưởng xấu! Người ta không để ý tới anh nữa!"
Mặc dù ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy tôi không buông.
"Được rồi, mau buông ra đi. Em không thấy toàn bộ ánh mắt của nam, nữ sinh đều đang nhìn chúng ta hay sao. Em muốn cho lão công của mình trở thành công địch của toàn dân ư?"
Tôi véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi Nhi nói.
"Nữ sinh? Việc đó thì có quan hệ gì?"
Trần Vi Nhi ngạc nhiên nói.
"Ai nói không có quan hệ? Các nàng thấy lão công của em là danh hoa đã có chủ, không còn theo đuổi được nữa, trong lòng sẽ tức giận, lập tức chuyển yêu thành hận!"
Tôi cười nói.
"Anh nói lung tung gì vậy?!"
Trần Vi Nhi chép miệng nói.
"Ha hả, Lưu Lỗi mấy năm nay chẳng có gì tiến bộ, nhưng miệng lưỡi thì trơn tru hơn rất nhiều. Cái miệng lúc nào cũng dẻo kẹo!"
Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nhìn Trần Vi Nhi nói.
"Miệng lưỡi trơn tru? Lúc nãy anh đâu có bôi mỡ? Anh biết rồi, Nhan Nghiên, nhất định là em bôi mỡ!"
Tôi làm bộ như hiểu ra điều gì đó, nói.
"Em? Chuyện này có quan hệ gì với em!"
Triệu Nhan Nghiên không hiểu, nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là có quan hệ, em nghĩ xem, buổi sáng nay anh không ăn sáng, mà em lại hôn anh, vậy thì chẳng phải dầu của em là gì ?"
Tôi nghiêm túc nói.
"Anh..đáng ghét!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhan Nghiên ửng đỏ nói.
Trần Vi Nhi ở một bên thì che miệng cười trộm nói:
"Quả nhiên nếu so sánh với trước kia thì dẻo hơn nhiều... Nhưng mà…như vậy cũng không tốt!"
"Tại sao lại không tốt?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Anh gây họa còn chưa đủ hay sao, nếu như thế này, chẳng phải là đánh cắp trái tim của nhiều cô bé khác ư?"
Trần Vi Nhi nói.
Tôi chỉ còn cách cười khổ... Với lại, tôi đâu có cách gì phản bác đâu!
... ... ... ...
Lúc này, Tư Đồ Lượng đứng cách chúng tôi không xa, đang có dâm ý với hai vị lão bà của tôi. Chỉ nghe người này nói:
"Tiểu tử này có lai lịch địa vị gì vậy? Vừa mới tới đã càn rỡ như vậy rồi!"
"Hừ, đoán chừng chẳng phải là nhân vật nào cả. Nếu như là người có lai lịch, thì em đã sớm nhận được tin tức rồi! Hiện tại ở Đại học Thanh Hoa có một người duy nhất có thể chống lại đại ca, chính là tên tiểu tử của Đinh gia kia, nhưng mà chờ ngài làm xong tiểu nha đầu của Lưu gia, thế lực của hai đại gia tộc hợp lại, thì thiếu gia đã trở thành thiên hạ vô địch rồi!"
Điểu nhân nịnh hót nói.
"Wow ha ha ha ha! Nói thật hay! Ta là vô địch thiên hạ !"
Tư Đồ Lượng cuồng vọng cười nói:
"Tìm cơ hội làm cho tên tiểu tử kia nhục nhã một trận, nói cho hắn biết, ở bên trong Đại học Thanh Hoa, mà tán gái thì không phải là đơn giản như vậy đâu!"
"Lão Đại, ngài yên tâm đi. Căn cứ vào hình dáng bề ngoài mà suy đoán, thì hắn là loại nghèo rớt mồng tơi. Em đoán chỉ cần cho hắn một chút tiền, thì hắn sẽ rời bỏ hai cô gái kia!"
Điểu nhân bày mưu tính kế nói.
"Ý kiến hay! Chuyện này cứ làm như thế đi! Con mẹ nó, hắn có thể so sánh với sự đẹp trai của bổn thiếu gia, nhưng hắn có tiền như bổn thiếu gia hay không? Có võ công cao cường như bổn thiếu gia hay không?!"
Tư Đồ Lượng nói.
"Đương nhiên là không, lão đại ngài võ công cái thế, thiên hạ vô song, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng không phải là đối thủ của ngài!"
Điểu nhân ca ngợi nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Ừ!"
Tư Đồ Lượng gật đầu, hơi hơi trầm ngâm, nói:
"Đông Phương Bất Bại không phải là công tử của Đông Phương gia tộc hay sao?! Nếu hắn mà kiêu ngạo, ta dùng 5 thành nội lực là có thể làm chết hắn!"
Điểu nhân nghe vậy thì cười ngất, trong lòng mắng thầm, tại sao mình lại đi theo một lão đại ngu như vậy, Đông Phương Bất Bại đã chết mấy trăm năm rồi, đừng nói người này chỉ có ở trong truyện, nhưng mà dù hắn có thực, thì chỉ cần 1 roi là ngươi chết rồi? Nhưng mà ngoài miệng lại nói:
"Đúng vậy, lão Đại. Trong thiên hạ không có ai là đối thủ của ngài, trong đại hội võ thuật của Đại học Thanh Hoa tới đây, minh chủ võ lâm còn ai ngoài lão đại, đến lúc đó ngài hiệu lệnh võ lâm, thì đừng có quên tại hạ!"
"Mày yên tâm đi, Trương Điểu, tao làm minh chủ, mày làm phó minh chủ. Hai chúng ta cùng nhau hiệu lệnh thiên hạ!"
Tư Đồ Lượng đồng ý nói.
Hóa ra tên điểu nhân này gọi là Trương Điểu! Không trách được các nhà khoa học đã nghiên cứu ra việc, tên của một số người có quan hệ với tướng mạo, ví dụ như người này, người cũng như tên.
"Wow ha ha ha ha ha"!
Tư Đồ Lượng cùng Trương Điểu đồng thời cất tiếng cười vang. Nhưng có sự khác biệt là, Tư Đồ Lượng thì cười thật, còn Trương Điểu chỉ cười theo mà thôi.
"Ai! Hiện giờ học tập có lẽ đã xuống dốc, ngay cả Bộ môn Khoa Học tự nhiên thần thánh của Đại học Thanh Hoa, mà người điên cũng có thể vào được!"
Một sinh viên Giáp ở bên cạnh nói.
"Này, đừng có nói lung tung, nhìn quần áo của hai người kia, thì biết họ là những công tử có tiền, không phải là loại sinh viên viêm màng túi như chúng ta có thể đắc tội."
Một sinh viên Ất nói.
"Ai! Nếu như có tiền, thì chó nhỏ, mèo nhỏ cũng có thể vào đây học được hay sao?"
Sinh viên Giáp u oán nói.
Lời này có chút quá đáng, đương nhiên người có tiền, thì có thể đi học ! Dù sao, trường học cũng là do tiền xây dựng lên!