Buổi tối về đến nhà, cha tôi nói với tôi là có bận gì không, nếu không bận thì đến thôn Diêm Hòa, trấn Đông Hương một chuyến, để thăm nhà Hà Tích Duyên.
Tôi vừa định đáp ứng chợt nhớ tới sáng mai còn phải tới nhà Diệp Tiêu Tiêu, cho nên nói :
" Cha, cô chủ nhiệm lớp con bảo ngày mai tới nhà cô ấy một chuyến. "
" Chủ nhiệm lớp tìm con ? Tìm con làm gì ? Nói, có phải con ở trường học làm chuyện gì khônhg tốt hay không ? "
Cha tôi nghe nói cô giáo chủ nhiệm lớp tìm tôi, thì liên tưởng ngay tới phương diện không tốt.
" Cha, bây giờ con là ủy viên học tập đó ! "
Tôi cả giận nói.
Cha tôi kiểu gì vậy, nói chuyện tới bao ngừa thai thì tươi cười, nhưng nói tới việc chủ nhiệm lớp tìm thì sắc mặt biến đổi, còn nhanh hơn Transformers.
" Đúng vậy, giờ con của chúng ta là cán bộ lớp rồi, chủ nhiệm lớp tìm nó đương nhiên để thương lượng công việc ! "
Mẹ tôi nhìn tôi nói :
" Lão Lưu, sau này phải sửa lại, con của chúng ta đâu có giống với thời điểm cấp 2, ông đừng nên dùng ánh mắt đó đánh giá vấn đề được không ! Con của tôi bây giờ đâu có xếp hạng từ dưới lên, mà là người đứng thứ nhất toàn khóa, ông nói đi, con của chúng ta đã mang lại cho chúng ta bao nhiêu hãnh diễn đây ? "
Ba tôi nghe mẹ tôi nói như thế, lập tức xin lỗi, nói :
" Đúng ! Đúng ! Cô giáo tìm con đương nhiên là để thương lượng công việc của lớp, con thấy cha đúng là quá nóng giận rồi ! Nếu như vậy, Tiểu Lỗi, ngày mai con đi tới nhà cô giáo trước, sau đó về thì cùng chúng ta tới Diêm Hòa thôn ! "
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi vội vã rời khỏi giường, ăn mấy miếng cơm, sau đó xuống nhà, do ngày hôm qua đã nói với cha mẹ tôi, nên họ không nói gì cả.
Đi tới bãi đỗ xe của ngân hàng công Thương, khởi động xe đi tới trước cửa trường Tứ Trung.
Cách rất xa đã nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu đứng trước cổng trường, thỉnh thoảng còn giơ tay xem đồng hồ.
Hóa ra Diệp Tiêu Tiêu tới sớm hơn tận 20 phút so với thời gian hen.
Tôi bấm còi ô tô.
Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, không có để ý.
" Bíp...Bíp ! " Tôi lại nhấn thêm 2 tiếng.
Diệp Tiêu Tiêu chán ghét nhìn cái xe Jetta cảu tôi, còn mang theo chút bực bội.
Cái xe này vô duyên vô cớ đứng ngay rìa đường, xung quanh không có xe cộ gì, mà vẫn bấm còi, có đúng là bị thần kinh rồi không !
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu không phát hiện ra tôi, bất đắc dĩ, chỉ còn đành kéo mở cửa xe, vẫy tay với Diệp Tiêu Tiêu nói :
" Đại tiểu thư, chẳng nhẽ cô quên đeo kính hay sao ? "
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi đột nhiên từ trên xe bước xuống, giật mình, khi nghe tôi đặt câu hỏi, có chút nghi hoặc nói :
" Đeo kính ? Đeo kính làm gì ? bình thường cô đâu có đeo kính ! "
" Ý của em là, em hai lần bấm còi, tại sao cô lại không nhìn thấy ! Ở đây có 2 loại khả năng, một là mắt cô hỏng rồi, hai là cô coi em như không khí. "
Tôi vươn tay, quơ quơ trước mặt Diệp Tiêu Tiêu.
" Đáng ghét, ai biết là cậu, tôi còn tưởng là cái xe nào bị điên, đứng trước cổng trường bấm còi lung tung ! "
Diệp Tiêu Tiêu nói ngược lại tôi.
" .... "
Tôi toát mồ hôi ! Cô gái này đúng là tới chết vẫn không quên nói lý.
" Lên xe đi. " Tôi động tác mời lên xe.
" Tại sao phải lên xe ? "
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
" Được rồi, vậy cô nói cho em biết nhà cô ở chỗ nào, sau đó em đi xe, cô chạy bộ. "
Tôi vừa nói đồng thời mở cửa xe, chuẩn bị lên xe.
" Đợi một chút. "
Diệp Tiêu Tiêu liếc tôi một cái, mở tay lái phụ, chui vào.
Tôi bất đắc dĩ cười cười, khởi động xe.
" Nhà cô ở chỗ nào ? "
Xe đã khởi động, những vẫn không thấy Diệp Tiêu Tiêu nói gì, tôi đành mở miệng hỏi.
" Cô vẫn còn chưa ăn sáng. "
Diệp Tiêu Tiêu không nhìn tôi, nhưng lại nói như vậy.
.....
Tôi vô cùng buồn bực, chưa ăn sáng thì có quan hệ gì tới tôi !
" Cô vẫn chưa ăn sáng. "
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi không nói lời nào, cho là tôi không nghe thấy, lại dùng âm thanh lớn hơn một chút, nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
" A " Tôi nói.
" Cô đói. "
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi có phản ứng, nên tiếp tục nói.
" A. " Tôi nói nói.
" Em bị làm sao vậy, điếc à ! "
Diệp Tiêu Tiêu tức giận quá.
"A, lúc nãy chưa điếc,bây giờ thì bị hét điếc rồi."
Tôi vừa nói, vừa ấn lỗ tai.
"Em....Em giỏi thật!"
Diệp Tiêu Tiêu cắn răng một cái cả giận nói. Sau khi nói xong, lại có cảm giác không hiểu, hắn là một học sinh của mình thì tức giận cái gì, buồn cười nhất là chuyện mình còn kêu đói bụng, nghĩ tới những thứ này, trên mặt Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy nóng dần lên.
Tôi nhìn thấy mặt Diệp Tiêu Tiêu như một con hỏa long, đỏ hồng lên, kỳ quái hỏi:
"Cô rất nóng à?"
"Đúng, nóng muốn chết"
Diệp Tiêu Tiêu tức giận nói.
"A, được"
Tôi tiện tay mở ra điều hòa trong xe chuyển sang chế độ lạnh, hơi lạnh từ phía sau, phía trước thổi vào mặt Diệp Tiêu Tiêu.
"Em có bệnh không, mùa đông lại để chế độ lạnh!"
Diệp Tiêu Tiêu bị gió thổi một cái giật mình, hổn hển kêu lên.
"Đại tiểu thư, cô làm sao vậy, cô nói cô nóng, em mở điều hòa cho cô còn gì."
Tôi cũng có chút tức giận. Diệp Tiêu Tiêu chẳng phải là cố tình gây sự hay sao, nếu như không phải "số tuổi" của nàng lớn hơn tôi, thì tôi đã sớm một cước đuổi nàng xuống xe rồi.
"Đó chỉ là em nói thôi!" Diệp Tiêu Tiêu cãi ngược, nói.
....
Tôi lắc đầu, tắt điều hòa nói:
"Coi như em chưa nói gì."
Hồi lâu, chúng tôi không ai nói lời nào, tôi cũng lười so đo với một cô bé, mấy ngày hôm nay, nào thì bị Hoàng Hữu Vi quấy rầy, sau đó bỏ lỡ Hứa Nhược Vân, rồi lại bị cảnh sát giả làm phiền!
Sau này có lẽ phải tìm mấy hộ vệ mới được, những chuyện nhỏ nhặt như thế này, giao cho bọn họ làm là tốt rồi.
"Em.."
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi không nói gì, cho là tôi tức giận, nhưng vừa mở miệng thì tôi đã phanh gấp tạt xe vào ven đường.
"Xuống xe!"
Tôi lạnh nhạt nhìn Diệp Tiêu Tiêu nói.
"Làm gì?"
Diệp Tiêu Tiêu sửng sốt, thấy tôi muốn đuổi nàng xuống xe, này mới ý thức được việc đã trở nên nghiêm trọng, do dự một chút, điềm đạm đáng yêu nói:
"Thật xin lỗi, lúc nãy là cô chỉ đùa mà thôi..."
"A..." Tôi gật đầu.
"Vậy thì em không bắt cô phải xuống xe nữa rồi."
Diệp Tiêu Tiêu dùng âm thanh như chim hót nói.
"A"
Sắc mặt tôi vẫn không có chút thay đổi.
"Em có chuyện gì vậy, tôi đã xin lỗi và nói như vậy rồi, em còn muốn như thế nào ?
Xuống xe thì xuống xe, có gì đặc biệt hơn người đâu! Hừ!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi thờ ơ, cả giận nói.
" Đại tiểu thư, cô có đói bụng không?"
Tôi chỉ vào một hiệu ăn ven đường nói:
"Xuống xe, đi ăn sáng."
Diệp Tiêu Tiêu giương mắt nhìn cái cửa hàng ven đường, lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra mình bị chơi xỏ, nhưng chẳng thể làm gì, liếc mắt nhìn tôi một cái.
Diệp Tiêu Tiêu cũng không hiểu, tại sao mỗi lần cùng hắn đấu võ mồm thì người thua trận toàn là mình, chẳng lẽ người này là khắc tinh của mình?
"Hoan nghênh quý khách quang lâm, xin hỏi các vị có mấy người?"
Cô gái tiếp khách nhìn tôi và Diệp Tiêu Tiêu cười rất tươu.
"Cô không biết đếm hay sao!"
Diệp Tiêu Tiêu vốn đang tức giận, lúc này trực tiếp trút lên người cô gái tiếp khách.
Cô gái tiếp khách này thấy Diệp Tiêu Tiêu hung hãn như vậy, thì trong lòng cũng hiểu được, cô này tức giận ở đâu đó rồi mới tới đây phát tiết.
Bình thường, khách hàng như vậy cũng không ít, chỉ đàng bất đắc dĩ nở nụ cười nói:
"Hai vị, xin mời sang bên này!"
Tôi cười với cô gái tiếp khách, sau đó móc ra 100 đồng, tiện tay nhét vào tay nàng, coi như tiền trà nước.
Cô gái tiếp khách thấy tôi cười, trong lòng đã bình thường trở lại, thấy tôi cho nàng tiền trà nước, thì vô cùng cao hứng, xoay người dẫn hai người chúng tôi tới một chiếc bàn trống.
"Hai vị dùng gì vậy?"
Sau khi cô gái tiếp khách đi, thì một người bán hàng cầm thực đơn đi tới, hỏi.
"Đem cho cô gái này đi."
Tôi chỉ tay, bảo người bán hàng đưa thực đơn cho Diệp Tiêu Tiêu.
Diệp Tiêu Tiêu mở thực đơn ra, không khỏi sợ hết hồn, những món ăn bên trong đắt tiền tới dọa người, một cái bánh bao hấp mà tận 50 đồng, một bát cháo thịt lạc pha trứng mà bán tận 30 đồng! Nếu vậy thì bữa ăn này phải hết trọn một tháng lương của mình.
Diệp Tiêu Tiêu lè lưỡi, lông mày nhảy lên, nói với tôi:
"Em hôm nay mời khách phải không?"
"Đâu có cô giáo nào bắt học sinh mời?"
Tôi cố ý nói.
"Hai chúng ta là bằng hữu, đấy là do em nói!"
Diệp Tiêu Tiêu giảo hoạt nói.
"Nhưng mà bằng hữu thì cũng phải do chị mời khách?"
Tôi chìa tay nói.
Không tính, một người con trai, và một cô bé ăn cơm chung với nhau, thì làm gì có chuyện cô bé đó phải chiêu đãi!"
Diệp Tiêu Tiêu không yếu thế, nói.
"Đại tiểu thư, tuổi của cô còn là một cô bé hay sao?"
Tôi cười nói.
"Hừ! Tuổi của tôi thì sao? Tôi tốt nghiệp rồi, mà mọi người vẫn còn nói tôi 18 tuổi!"
Diệp Tiêu Tiêu phản bác nói
"Hmm, thời điểm cô lên cấp 2, có lẽ trông cô chỉ mới 10 tuổi!"
Diệp Tiêu Tiêu này quả thật chẳng có gì khác một cô bé.
"Không tranh cãi với em nữa, dù sao thì em cũng nói mời khách!"
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
"Em nói mời khách lúc nào? Em cũng chỉ còn có 200 đồng tiền vé xe nữa mà thôi!" Tôi móc từ trong túi ra 200 đòng.
"Em tại sao lại không nói sớm!"
Diệp Tiêu Tiêu tức giận, chỉ vào những món ở thực đơn , nói với người bán hàng:
"Tôi muốn cái này, cái này và cái này nữa..."
Người bán hàng nhìn đôi "Tiểu tình lữ" đấu võ mồm, không khỏi mỉm cười, khẽ cười nói: "Tiểu thư, ví tiền của bạn trai cô ít như vậy, mấy món này đã vượt qua 200 đồng rồi."
"Ai....Ai nói hắn là bạn trai cảu tôi a!"
Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt lên, vội vàng giải thích :
" Tôi...Tôi là cô giáo của hắn ! "
" Cô giáo ? Cô giáo thì làm sao, những năm gần đây thầy trò yêu nhau là chuyện bình thường, bạn trai tôi cũng là một giáo viên phụ đạo cho tôi đấy ! "
Người bán hàng nói một cách rất tự nhiên.