Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 128: Ý tưởng gây dựng sự nghiệp




"Cái này... Lão Trần, ông thấy thế nào?"
Trần mẫu cũng có chút động tâm, nói như trưng cầu ý kiến.
"Tôi thấy chuyện mà Tiểu Lưu nói cũng có thể làm được! Nhưng mà lập công ty thì sẽ có rất nhiều tiền hay sao?"
Trần phụ lo lắng nói.
Trước kia ở chỗ hắn cũng có mấy công nhân làm công ăn lương, sau đó kết hợp với nhau lại, lập nên một công ty thực phẩm nhỏ, sau này làm ăn lại bị thua lỗ nặng.
"Chuyện này mọi người không cần lo lắng, chúng ta sẽ kinh doanh tốt, như vậy đi, bá mẫu, trước tiên cháu đưa cho người 500 vạn, bá mẫu dùng nó để đưa Ma Lạt Thăng thành một danh hiệu độc quyền. Sau đó tìm chỗ mua một cửa hàng bán lẻ làm trụ sở." Tôi nói.
"Cái gì! Năm trăm vạn!"
Trần phụ cùng Trần mẫu kinh ngạc há to miệng. Bọn họ không thể nào ngờ tới, người con trai này còn nhỏ tuổi hơn con gái mình, vậy mà mở miệng là nói tới 500 vạn, nhưng lại là trước tiên!
Trần Vi Nhi cũng chẳng có phản ứng gì dị thường. Bởi nàng đã thấy tôi dùng 100 vạn để đập xe chơi, thì số tiền này cũng chẳng đáng là gì cả.
"Dạ, nếu như sau này công ty phát triển cháu sẽ cấp thêm tài chính."
Tôi bình tĩnh phải nói.
"Cái này... Tiểu Lưu, cháu nói thật hay sao?"
Trần mẫu hỏi.
"Mẹ, đương nhiên là sự thật! Đến lúc đó mẹ yên tâm mà làm Tổng giám dốc đi!" Trần Vi Nhi nói.
"Được! Vậy mẹ đi làm công cho các con, nhưng nếu như mẹ làm không tốt thì các con cũng đừng trách mẹ!"
Trần mẫu cười nói.
"Cái gì mà làm công hay không làm công, quan hệ của chúng ta là quan hệ hợp tác?" Tôi nói.
"Ha hả. Được rồi, Tiểu Lưu. Cháu chỉ cần mỗi tháng cho hai lão già chúng ta đủ tiêu xài là được rồi, chúng ta có cầm nhiều tiền cũng vô dụng. Nhưng chúng ta chỉ có mỗi đứa con trai này, sau khi mở công ty có thể cho nó vào làm việc hay không..."
Mẹ của Trần Vi Nhi có chút ngại khi nói tới vấn đề này.
"Việc này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà Trần Dũng cũng có nhiệm vụ mà cháu giao cho anh ấy." Tôi cười nói.
Trần Dũng ít gì cũng tốt nghiệp trường đại học kiến trúc, bên người tôi lại đang thiếu nhân tài.
Kế hoạch tiếp theo của tôi là chuẩn bị giao thiệp với các công ty bất động sản, tuy nói tôi chuẩn bị giao lĩnh vực này cho Quách Khánh xử lý, nhưng chẳng qua chỉ là thế giới ngầm mà thôi, ngoài sáng vẫn cần phải có người có kiến thức đứng đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Vậy thì bá mẫu an tâm rồi, Đại Dũng, còn không mau cám ơn Tiểu Lưu!" Trần mẫu nói.
"Mẹ, cậu ấy đã là ông chủ của con lâu rồi" Trần dũng cười nói.
Sau khi tôi với Trần mẫu thương lượng một số vấn đề chi tiết của công việc, kinh nghiệm quản lý công ty cũng không phải ngày một ngày hai có thể đúc rút ra được, tôi đem một số nói ra làm cho Trần mẫu gật đầu bội phục.
"Sau khi chúng ta đăng ký thành lập công ty, việc chủ yếu là mở siêu thị, thương trường cùng với một số nơi giải trí, ví dụ như phòng trò chơi.... Cũng có thể thuê mướn một số người, thế nhưng chúng ta phải khống chế tuyệt đối công thức điều chế, đảm bảo cho nó không được tiết lộ ra ngoài."
Đây là tôi tham khảo từ phương pháp quản lý của Kentucky Fried Chicken.
"Khống chế công thức điều chế? Chuyện này làm sao có thể khống chế?"
Ở thời đại này, Trần mẫu chưa bao giờ nghe tới chuyện này.
"Đúng! Để có thể bảo mật tốt, thì chúng ta chia ra làm các khâu gia công, đóng gói… Như vậy thì có thể đảm bảo người khác không học trộm được kỹ thuật!" Tôi nói.
"Đây đúng là một biện pháp tốt! Trước kia mình sao lại không nghĩ tới nhỉ?!"
Trần mẫu tán dương.
Trần mẫu trước kia cũng tính toán mở cửa hàng, nên cũng đã từng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng không thực hiện được mà thôi.
"Việc này có coi vào đâu, đã có nhiều nơi áp dụng phương thức này rồi."
Theo tôi được biết ở trong nước, mì thịt bò California cũng học theo chiêu bài này.
"Tốt! Nhưng cháu cho bá mẫu nhiều tiền như vậy thì dùng làm sao hết?"
Trần mẫu tính toán một chút, sau khi làm xong những việc này cộng với đăng ký nhãn hiệu độc quyền cũng chỉ mất ước chừng trăm vạn là cùng.
"Ha hả, đây chỉ là bước đầu tiên. Tiếp theo công ty chúng ta sẽ thu mua một số công thức điều chế thức ăn, và thành lập dây chuyền sản xuất. Hoặc là chúng ta thành lập một nhà ăn càng cao cấp càng tốt!"
Tôi nói những bước tiếp theo của kế hoạch.
Sau này khi nhìn thấy Vịt Quế Hóa, Gà Bát Bảo, Vịt Mè Vừng, Lợn Bột … được lên danh sách thực đơn.
Thì mới biết là mình lựa chọn mở công ty ăn uống cũng là một lựa chọn không tệ, thấy sự đông đúc của Hoàng Triều Hải Sản Thành cũng đủ biết được mức hấp dẫn của nó! Đồ càng quý, thì lại càng có nhiều người ăn.
"A..."
Trần mẫu lúc này cũng bị những suy nghĩ của tôi làm cho giật mình. Những cao chiêu, kiến thức, kinh nghiệm như thế này làm sao có thể được một đứa trẻ nói ra cơ chứ!
Trần mẫu rốt cục cũng hiểu là tại sao mới chỉ có chừng này tuổi mà tôi đã có gia tài ngàn vạn rồi.
"Kế hoạch bước đầu cứ vậy đã, chờ sau khi công ty được thành lập, thì chúng ta sẽ nói sau." Tôi nói.
Mọi chuyện cứ quyết định như vậy, tôi dùng tên Trần Vi Nhi lập 1 tấm chi phiếu gửi vào đó 500 vạn, sau đó giao cho Trần mẫu, giao cho người toàn quyền xử lý mọi chuyện.
Sau đó tôi nói tên và số điện thoại của mấy vị lãnh đạo Cục Công Thương, Cục Vệ Sinh, Trạm phòng dịch cho Trần mẫu, dặn người là khi nào gặp khó khăn thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho bọn họ, cứ nói là bằng hữu của Triệu Quân Sinh.
Buổi tối hôm đó, tôi cùng Trần Vi Nhi, Triệu Nhan Nghiên ở Kentucky Fried Chicken ăn gà rán, tôi không rõ cái thứ thức ăn nhanh này tại sao lại có thể hấp dẫn khẩu vị của những cô bé tới như vậy, ăn mãi mà không biết chán.
"Lão công, còn một chuyện còn chưa nói với anh!"
Sau khi Triệu Nhan Nghiên cắn một miếng thật to thì nũng nịu nói với tôi.
"Chuyện gì?"
Tôi nghe cái giọng này thì có thể biết chắc chắn không phải là chuyện tốt gì, tám phần là lại yêu cầu tôi cái gì đó.
"Chủ nhật tuần này, Tô Dĩnh Tư tới thành phố Tân Giang tổ chức một chương trình ca nhạc, anh dẫn bọn em đi có được hay không?!"
Trần Vi Nhi ở một bên tiếp tục nói.
Tôi còn đang nghĩ tại sao tối nay hai người lại đồng thời gọi tôi đi ăn Kentucky Fried Chicken, hóa ra là có dự mưu từ trước!
"Tô Dĩnh Tư là ai?"
Tôi kỳ quái hỏi, tới Tân Giang tổ chức chương trình ca nhạc? Chẳng lẽ lại là minh tinh?
"Tô Dĩnh Tư mà anh cũng không biết ư? Một đại mỹ nữ như vậy, tại sao một đại sắc lang lại không biết?" Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nói.
"Anh chưa từng nghe nói qua."
Tôi lục lại trí nhớ trong đầu mình, nhưng kiếp trước làm gì có ai ca sĩ nào tên là Tô Dĩnh Tư.
Chẳng lẽ lịch sử thay đổi? Nhưng mà kể từ sau khi tôi sống lại, có nhiều chuyện cũng bị sai lệch đi không ít.
Điều này làm cho tôi đang nhớ lại hiệu ứng hồ điệp. Chẳng qua là một tiểu ca sĩ mà thôi, còn những sự kiện lớn của lịch sử thì không thể nào thay đổi được.
"Không phải như vậy chứ?! Hiện giờ khắp nơi đều là những ca khúc do nàng hát!"
Trần Vi Nhi không tin nói.
"Quên đi, không phải chỉ là một tiểu ca sĩ thôi ư, anh đi với các em là được."
Nói thật, tôi đối với chương trình ca nhạc này một chút hứng thú cũng không có.
"Cái gì mà tiểu ca sĩ! Đừng nghĩ nàng xuất đạo mới chỉ có nửa năm, nhưng bây giờ đã nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, nghe nói qua mấy ngày nữa nàng còn tham gia phim truyền hình đấy!"
Triệu Nhan Nghiên không vui nói.
Không nghĩ tới nha đầu này cũng bắt đầu tìm hiểu những vị minh tinh rồi đấy, nhưng mà tôi vẫn không có hứng thú.
"Được rồi, được rồi, đó chính là đại ca sĩ. Nhưng mà các em cứ nhất quyết kéo anh đi, đến lúc đó Tô Dĩnh Tư kia dụ dỗ anh thì mấy người lại ghen!"
Tôi trêu các nàng nói.
"Dừng... ! Người thích nàng nhiều lắm! Nếu anh có thể thu được nàng, thì em tuyệt không phản đối."
Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái.
Đương nhiên, tôi chỉ là nói giỡn thôi, tôi nghĩ Triệu Nhan Nghiên cũng không có nói thật.
Nhưng mà thời gian sau này, Triệu Nhan Nghiên lại phải chấp nhận cái sự thực này.
Lúc nãy tôi lại đang nghĩ tới một nghề có thể kiếm tiền, đó là nghề giải trí. Mặc dù mấy năm sau này nghề giải trí có ảm đạm đi một chút.
Nhưng mà bây giờ là năm 1995 chính là thời đại rực rỡ của điện ảnh, âm nhạc, tình hình cứ kéo dài như vậy cho tới năm 2002, sau năm 2002 thì lợi nhuận của thị trường giải trí mới trầm xuống.
Tôi hoàn toàn có thể thừa dịp tốt như thế này chen vào một chân.
Tôi bây giờ có rất nhiều tiền, mà ở thời đại này, chỉ cần có tiền, thì cũng có thể sao chép các tác phẩm có một không hai ở trước kia để sản xuất.
Mà hai tiểu nha đầu ở bên cạnh tôi tuyệt đối có tố chất làm minh tinh, nhưng tôi không để cho các nàng tiếp xúc với lĩnh vực này, dù sao ở phương diện này, mưu mô, quỷ kế rất nhiều, hai tiểu nha đầu không có khả năng ứng phó được.
Kiếp trước trên mạng thường được lưu hành rất nhiều những tác phẩm đen của những minh tinh dùng thân thể của mình để thu hút mọi người.
Mặc dù cũng có rất nhiều minh tinh có tiền không cần làm những chuyện như thế này, nhưng mà sau khi trở thành nhân vật của công chúng, thì sẽ có rất nhiều công tử có tiền dây dưa, các nàng chắc chắn sẽ ứng phó không nổi.
Trong tiềm thức của tôi, Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi chính là tài sản riêng của tôi, tôi làm sao có thể đem tôi đồ đạc của mình cầm ra bên ngoài cho người khác thưởng thức đây.
Trong ngành vi tính của tôi hiện tại đã đủ vốn, hơn nữa có chú Triệu trợ giúp, tập đoàn Ánh Rạng Đông sẽ chẳng khó khăn gì để đi lên quỹ đạo vốn có của nó cả.
Song ở trên lĩnh vực giải trí và ăn uống, thì tôi lại chưa bao giờ tiếp xúc, điều này làm cho trong lòng tôi, lại một lần nữa nổi lên niềm vui thú gây dựng sự nghiệp, tôi nghĩ dựa vào năng lực của mình, cũng có thể tạo nên một giang sơn riêng trong lĩnh vực này.
Tiền tôi đã có rất nhiều, dù sao tôi bây giờ mới có lớp 10, vẫn còn rất nhiều thời gian để gây dựng sự nghiệp từ những nghề ban đầu chỉ là con số 0.
Xem ra tôi phải bàn với chú Triệu một chút về cơ hội này mới được.