Bạch Vũ Tâm cũng biết Thiên Lạc là người đàn ông, nhưng, cho dù là người đàn ông, cô cũng không cách nào nhịn được!
Cô không cách nào nhịn được, Cố Kinh Thế đối với cô lạnh lẽo như khối băng, lại đối tốt với Thiên Lạc như vậy!
Tuy Cố Kinh Thế không nói, nhưng nhất cử nhất động của anh, đều đối tốt với Thiên Lạc!
Thiên Lạc này là gì chứ, cô còn chưa từng được Cố Kinh Thế coi trọng như vậy, Thiên Lạc này, càng không xứng!
Chỉ là tên rác rưởi, căn bản không đáng để Cố Kinh Thế coi trọng, càng không xứng để Cố Kinh Thế đối tốt với anh.
Cô chính là muốn để cho Thiên Lạc bị những người phụ nữ khác quấn lấy, bớt ở bên cạnh Cố Kinh Thế, làm ngứa mắt cô.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Bạch Vũ Tâm nổi lên ánh sáng lạnh lùng chế giễu, sau đó mỉm cười quay về Thiên Dư Phong nói, "ông nội Thiên, hai người chúng ta đều làm kỳ đà cản mũi, cũng tới lúc rời đi."
"Nói phải, tiểu Lạc à, con cứ từ từ tâm sự với Y Y, có chuyện gì, ông nội sẽ ở bên cạnh, bất cứ lúc nào con cũng có thể tới đây." Thiên Dư Phong không biết Thiên Lạc có thích Bạch Y Y hay không, nếu thích thì tốt, còn nếu không thích, có thể tìm đến ông bất cứ lúc nào, ông sẽ chọn thiên kim tiểu thư khác cho Thiên Lạc.
Nói chung, tất cả đều dựa theo tâm tư của Thiên Lạc quyết định, cô thích là được rồi, không thích, Thiên Dư Phong cũng không miễn cưỡng.
"Được rồi ông nội." Không muốn để Thiên Dư Phong làm khó dễ, Thiên Lạc cũng có thể nói vài câu với Bạch Y Y này.
Nhìn hai người đi xa, Thiên Lạc khẽ nhấp một ngụm Champagne, không nói không hỏi, chỉ khẽ nhìn Bạch Y Y.
Không có trưởng bối ở đây, tầm mắt Bạch Y Y, nhất thời nhiều hơn mấy phần mê hoặc.
Như là hấp dẫn, Bạch Y Y vòng hai tay trước ngực, trên tay cũng dùng sức, dường như muốn siết bộ ngực đầy đặn kia, trực tiếp bung ra từ trong quần áo.
Bộ ngực trắng nõn …, quả thực như là thuốc độc câu người, vực sâu tội ác, càng làm cho bất kỳ người đàn ông nào đều trực tiếp rơi vào trong đó
Thấy Thiên Lạc chỉ khẽ nhìn, ngón tay Bạch Y Y nhẹ nhàng vuốt lên môi mình một chút, mắt khẽ nheo lại, "Thiên thiếu gia, anh thật đúng là anh tuấn, em rất thích."
"Cô thích? Cho nên?" Thiên Lạc nhìn Bạch Y Y trước mắt này, trong lòng nghĩ, quả nhiên chị em giống nhau, Bạch Vũ Tâm là đóa hoa Bạch Liên, Bạch Y Y này cũng không khá hơn chút nào.
"Vì vậy, tôi hi vọng Thiên thiếu gia có thể trực tiếp bỏ học, không cần tiếp tục huấn luyện, ngược lại tôi cũng đã sớm nghe nói, anh vốn không thể sử dụng hồn lực, nếu đã như vậy, cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở trong học viện, nếu như đến lúc đó bị người bắt nạt, đánh hỏng khuôn mặt này của anh thì phải làm sao." Bạch Y Y nói như là chuyện đương nhiên, "Em rất thích khuôn mặt này của Thiên thiếu gia, vì vậy nhất định Thiên thiếu gia phải khỏe mạnh bảo vệ nó, chỉ cần Thiên thiếu gia ngoan ngoãn kết hôn với em, em sẽ bảo vệ Thiên thiếu gia, dù cho sau này anh không kế thừa gia nghiệp, em cũng đồng ý nuôi anh."
Một bộ dáng vẻ hùng hồn, ánh mắt Bạch Y Y càng thêm làm càn, "Thiên thiếu gia, nói cho cùng, anh không có hồn lực, ngoại trừ khuôn mặt này, sẽ không có bất kỳ chỗ thích hợp, Thiên lão gia cưng chiều cháu đích tôn là anh đây, cũng không thể cưng chiều anh cả đời, đến lúc đó, Thiên lão gia có chuyện bất trắc, anh sẽ không còn hi vọng, hiện tại em đang cho anh cơ hội, anh nên nắm chặt, sau đó dựa theo em nói, lập tức bỏ học, không để tổn thương gương mặt của anh."