Bây giờ Thiên Lạc phản kháng, cũng như Thiên Trạch Huân đã đoán trước.
"Mẹ. Anh trai huấn luyện đã rất mệt, mẹ không nên yêu cầu cao như vậy." Thiên Trạch Huân biết tính tình mẹ mình, lập tức đi ra giảng hòa.
Tốt nhất Cung Lâm nên để yên, nếu không, dựa theo tính tình hiện tại của Thiên Lạc, chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng cho qua.
Không nghĩ tới con trai của chính mình lại nói chuyện giúp đỡ Thiên Lạc, Cung Lâm cũng không phải ngu xuẩn, ý thức được chuyện này không đơn giản, lập tức không dám tiếp tục, mà cúi đầu oan ức.
Hành động kia thật sự cực kỳ tinh diệu, trong nháy mắt Cung Lâm liền mù quáng, "Đúng đấy, em biết tiểu Lạc không thích em, Dung Thiên, anh cũng không nên tức giận, tiểu Lạc cũng không cố ý."
Toàn bộ quá trình Thiên Dung Thiên cũng không nói gì, Cung Lâm nhìn như nói tốt, trên thực tế là ngầm trách cứ Thiên Lạc, còn kéo Thiên Dung Thiên vào, bức Thiên Dung Thiên phát biểu ý kiến.
Trong nháy mắt liền biết không để yên chuyện ngày hôm nay, đáy mắt Thiên Trạch Huân nổi lên một chút hứng thú.
Nên khuyên, anh đã khuyên, Cung Lâm không nghe, không thể trách anh.
"Dì Cung, dì cảm thấy ba tôi sẽ đứng về phía dì sao? Ba tôi chung quy là ba của tôi, tôi và ông ấy máu mủ tình thâm, cho dù cắt ngang xương, còn liền với gân, mà dì, chỉ cần ba tôi đồng ý, vị trí của dì, có thể sẽ không an vị chắc vậy." Thiên Lạc nói như thế, cũng nhìn Thiên Dung Thiên cười, "Ba, ba cảm thấy thế nào."
Từ trước đến giờ Thiên Dung Thiên đều nghiêm khắc với Thiên Lạc, bình thường Cung Lâm bắt nạt Thiên Lạc, xưa nay Thiên Dung Thiên không nhúng tay vào, nếu như hôm nay ông nói một câu giúp Cung Lâm, Thiên Lạc cũng có thể rõ ràng, thái độ của Thiên Dung Thiên đối với cô.
Thiên Dư Phong đối với cô thật sự rất tốt, hiện nay Thiên Trạch Huân kính trọng cô, chỉ có Cung Lâm là tranh đấu đối lập, Thiên Lạc hiện đang cố ý làm cho Cung Lâm tức giận, chính là muốn nhìn xem Thiên Dung Thiên có thể đứng về phía cô hay không.
Nếu như Thiên Dung Thiên không, như vậy đối với người ba này, cô sẽ không để bụng như vậy.
Từ trước đến giời Thiên Lạc yêu ghét rõ ràng, người tốt với cô, cô cũng sẽ báo lại, nhưng ngược lại, người không tốt với cô, dù cho là ba đẻ, cô cũng không nhận.
Thấy Thiên Lạc nhìn mình cười, không hề có một chút căng thẳng, bỗng nhiên Thiên Dung Thiên cảm thấy, đứa con trai này của ông, dường như không giống lúc trước.
"Tiểu Lạc, hôm nay con cũng mệt mỏi, sau khi trò chuyện với ông con xong, thì về nghỉ ngơi đi. Nếu có chuyện gì quấy nhiễu, hay là muốn thứ gì, có thể đến nói cho ba bất cứ lúc nào." Thiên Dung Thiên rất che chở Thiên Lạc, sau đó nhìn Thiên Lạc, "Mặt khác, nếu có người trêu chọc con, con cũng có thể đánh trả bất cứ lúc nào, ba tình nguyện giúp con thu dọn hỗn loạn, cũng không muốn con trai của mình bị người bắt nạt."
"Được." Thiên Lạc kiên định, "Ba yên tâm, sau này sẽ không có những người khác bắt nạt con."
Thiên Dung Thiên nghe lời Thiên Lạc, đáy mắt cũng nổi lên một chút ánh sáng, sau đó không chờ Cung Lâm mở miệng, trực tiếp nói, "Trạch Huân, mẹ con mệt mỏi, con dẫn bà ấy trở về, trò chuyện với bà ấy, ba còn có chuyện xử lý, đi trước."
Nhìn ba người Thiên Dung Thiên rời khỏi, Thiên Lạc nhìn ra, Thiên Dung Thiên là người không quen biểu đạt, thế nhưng lời nói mới rồi, vẫn là có thể nhìn ra Thiên Dung Thiên quan tâm Thiên Lạc.
Cũng coi như là thoả mãn, Thiên Lạc cười xoay người, nhìn Thiên Dư Phong vẫn đang mỉm cười.
"Xem ra tiểu Lạc của ông nội lớn rồi, không giống trước đây." Ánh mắt Thiên Dư Phong nhìn Thiên lạc tràn ngập yêu mến.