Mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều là anh em máu mủ tình thâm.
“Đợi lâu chưa, chúng ta đi thôi.” Nhìn thái độ của Thiên Trạch Huân đối với mình không tồi, ánh mắt Thiên Lạc xuất hiện một chút nhu hòa.
Tuy Thiên Trạch Huân không phải em ruột của cô, cũng không phải người xấu, hiện tại Thiên gia nhìn như bình thường, thực tế đã là một vũng nước đục, nếu anh em bọn họ có thể tương thân tương ái, cũng không tồi.
Thiên Trạch Huân và Thiên Lạc chưa từng thân thiết đã lên xe rồi mới đi về phía Thiên gia.
Thiên gia là thế gia siêu cấp, bản gia như một tòa thành, bên ngoài còn có một tầng kết giới phòng vệ, muốn tiến vào bên trong, cần phải tiến hành kiểm tra thân phận cực kì nghiêm khắc.
Thiên Lạc là thiếu gia con vợ cả, gia chủ Thiên Dư Phong cũng chính là ông nội của Thiên Lạc, càng yêu thương Thiên Lạc, cho nên dù mọi người đều biết Thiên Lạc là một phế vật, lại không dám chống đối với Thiên Lạc.
Quả thật Thiên Dư Phong coi Thiên Lạc như tròng mắt mà yêu thương, nếu ai dám chống đối Thiên Lạc, có thể nói là một giây sau ông cụ Thiên sẽ bùng nổ.
Chẳng qua, tuy bên ngoài không có, sau lưng ngáng chân Thiên Lạc không ít.
Cũng quen chuyện như vậy, trên mặt Thiên Lạc cực kì bình tĩnh, Thiên Lạc vừa về Thiên gia, Thiên Dư Phong đã cho người gọi cô qua.
Thiên Trạch Huân cũng đi theo, hai người đi tới phòng Thiên Dư Phong.
Ông cụ Thiên không còn trẻ, quần áo trên người có chút cứng nhắc, một đầu tóc hoa râm, lại không hiện vẻ già nua, ngược lại tinh thần phấn chấn, một đôi mắt tản ra ánh sáng, không giận tự uy, khí chất quanh người cũng không phải mạnh mẽ bình thường.
Ông cụ Thiên tai thính mắt tinh, rất nhanh liền thấy Thiên Lạc.
Trên mặt lập tức nhiều hơn mấy phần ý cười, Thiên Dư Phong lập tức vẫy tay với Thiên Lạc, đáy mắt tràn ngập thân thiện, “Tiểu Lạc đã trở lại, tới, mau tới chỗ ông nội này.”
Một dáng vẻ cao hứng, Thiên Dư Phong ở trước mặt Thiên Lạc, hoàn toàn là dáng vẻ ông nội yêu thương cháu trai, hoàn toàn không tương xứng với dáng vẻ hung hãn thường ngày.
Cũng chỉ có ở trước mặt Thiên Lạc, Thiên Dư Phong mới có thể lộ ra biểu cảm như vậy.
Thiên Lạc nhìn ra Thiên Dư Phong thật sự cực kì yêu thích cô, trong mắt cũng nhiều hơn vài phần ý cười.
Trước kia thân thể này không biết cố gắng, nếu không phải ông cụ Thiên vẫn luôn che chở, chỉ sợ cảnh ngộ sẽ càng không xong.
Thiên Lạc cũng rất yêu thích ông nội Thiên Dư Phong này, lập tức đi tới, ngồi xuống bên người ông cụ Thiên, “Ông nội.”
“Tiểu Lạc à, cháu không có việc gì cũng không biết gọi điện thoại về, ông nội rất lo lắng, như thế nào, ở trong trường học có tốt không? Ông nghe nói cháu đã bắt đầu huấn luyện rồi, có mệt hay không?” Ông cụ Thiên nhìn Thiên Lạc, ân cần hỏi han một trận.
“Ông nội, trong khoảng thời gian này vẫn luôn huấn luyện, chưa kịp gọi cho ông nội, ông nội cũng không nên tức giận.” Thiên Lạc cười nói.
“Đồ ngốc, sao ông nội có thể giận cháu a, cháu không có việc gì ông nội liền cao hứng.” Ông cụ Thiên như thế nói, kia đáy mắt cũng là nổi lên một chút ý cười, “Tiểu Lạc a, ở trong trường học có ai bắt nạt cháu không?”
Ông cụ Thiên biết cháu trai nhà mình sẽ không sử dụng hồn lực, nếu như bị người khác bắt thì ông nhất định sẽ phải ra mặt thay.
Nói xong ông cụ Thiên cũng nhìn về phía Thiên Trạch Huân, “Trạch Huân, thể chất của anh trai cháu rất đặc thù, cháu phải chăm sóc nó, ông cũng nghe không ít việc của cháu ở trường, hình như thuộc hạ không ít? Nhớ rõ phải giúp anh trai cháu, đừng cho để người khác bắt nạt.”