Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 67: Ai sợ ai (7)




Hoàn toàn dựa vào vân tay mới có thể mở cửa phòng, vách tường xung quanh đều ẩn chứa điện thế, có thể hấp thu lực đánh vào, trừ phi dùng thuốc nổ chuyên nghiệp hung hăng oanh tạc, bằng không căn bản ra không được.

Bên người còn có mấy người đàn ông mặc tây trang cầm súng lazer, Thiên Lạc còn chưa từng nhận đãi ngộ như vậy.

Trước mặt hai người còn có một cái bàn, bên trên có bộ trang bị 4d.

Mấy người đàn ông kia mở ra trang bị, chùm tia sáng rất nhanh liền ngưng tụ thành một Đông Phương Minh.

Quả thực rất giống với người thật đang đứng trước mặt hai người, giờ phút này Đông Phương Minh giống như đang phân thân, đối với hai người mỉm cười nói, “Hai người cảm thấy như thế nào, thuộc hạ của tôi có thất lễ với hai người không?”

“Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc mày muốn cái gì?” Cố Kinh Thế trực tiếp hỏi.

“Bản thiết kế kỹ thuật của vũ khí mới nhất, chỉ cần đem giao cái này cho tao, tao sẽ tha cho mày, còn có vị Bạch tiểu thư kia.” Đông Phương Minh thông qua hệ thống 4d để nói chuyện với bọn họ, hắn ta vừa nói xong, dáng người đáng thương của Bạch Vũ Tâm cũng xuất hiện ở bên cạnh, cũng chung một tỉ lệ.

“Anh Kinh Thế, cứu em……!” Liếc mắt một cái liền thấy Cố Kinh Thế, Bạch Vũ Tâm mới nói một câu, liền bị người kia chặn miệng.

Nhạy bén nhận ra phòng của Bạch Vũ Tâm hình như tối tăm hơn chỗ Đông Phương Minh, Thiên Lạc híp híp mắt, trong lòng có suy đoán.

“Cái mày muốn, tao có thể cho mày, chẳng qua, có thể phá giải hay không, phải nhờ vào bản lĩnh của mày.” Cố Kinh Thế bỗng nhiên dễ nói chuyện, trực tiếp tháo xuống một chiếc nhẫn trên tay.

Đều sợ Cố Kinh Thế gian lận, mấy người đàn ông mặc tây trang cực kì cảnh giác, súng lazer trong tay đều nâng lên, nhắm thẳng vào Cố Kinh Thế.

Gỡ chiếc nhẫn xuống, Cố Kinh Thế quơ quơ với Đông Phương Minh, “Kỹ thuật bản vẽ đều ở trong này, chẳng qua, muốn đọc được, cần nhập mật mã của trung tâm máy tính quân sự. Mày chắc chắn không có bản lĩnh lấy được mật mã, chỉ là mày có thể thử phá giải, tốt nhất là có thể phá giải trong nửa tiếng, không phá giải ra thì virus sẽ phá hủy toàn bộ bản thiết kế trong chiếc nhẫn, nếu mày vẫn muốn bản thiết kế thì chỉ có thể ăn cắp từ trung tâm máy tính quân sự.”

Nếu có thể đánh cắp từ trung tâm máy tính, bọn họ đã không cần mất công như thế!

“Cố Kinh Thế, sao mày có thể đưa ra sảng khoái như vậy.” Đông Phương Minh ẩn ẩn cảm thấy trong việc này có gian trá.

“Bạch tướng quân có ơn với tao, tao không thể mặc kệ con gái của ông ấy, mày bắt đúng người rồi, tao đương nhiên sẽ phối hợp với mày.”

Cố Kinh Thế nói xong liền tùy ý ném chiếc nhẫn cho một người đàn ông trong số đó, “Đề nghị mày nên nhanh một chút, từ lúc tao tháo chiếc nhẫn này ra khỏi tay thì đã bắt đầu đếm ngược rồi.”

Nghe Cố Kinh Thế nói xong, sắc mặt Đông Phương Minh hơi hơi thay đổi, lạnh lẽo nói với người đàn ông nọ, “Lập tức mang lại đây.”

Lập tức gật đầu, người nọ cầm nhẫn nhanh chóng xông ra ngoài.

Những người còn lại vẫn còn cảnh giác đề phòng.

Đông Phương Minh cũng biến mất theo, tầm mắt Thiên Lạc nhẹ nhàng đảo qua những người đứng trước mặt, “Cố thiếu tướng, anh đoán xem tôi đang nghĩ tới cái gì?”

Đáy mắt nổi lên ánh sáng lạnh lẽo kiệt ngạo, tầm mắt Cố Kinh Thế cũng đảo qua những người trước mắt, “Suy nghĩ của cậu chắc cũng giống với những gì tôi đang nghĩ.”

“Câm miệng, không cho nói chuyện!” Những người đàn ông đứng xung quanh nghe cuộc đối thoại của hai người, tổng cảm thấy trong đó có trá, súng lazer trong tay chĩa về phía hai người, hung ác nói.