Căn cứ vào ký ức mà cơ thể này truyền tới, thế giới mà cô từng sống đã bị lật đổ, thế giới này vô cùng tiên tiến, có rất nhiều quốc gia, vị trí quốc gia của cô gọi là nước Z, là một quốc gia loại ưu.
Ở đây có rất nhiều thứ cô chưa từng nghe chưa từng thấy, ví dụ như chiến giáp, ví dụ như đĩa bay, ví dụ như mọi người ở thế giới này đều tu luyện hồn lực.
Hồn lực là một loại năng lượng, có hồn lực có thể khởi động chiến giáp và đĩa bay, còn có thể dùng để đánh nhau.
Loại hồn lực này phân đẳng cấp, có thể tu luyện, có lẽ là giống với linh lực tu tiên mà cô muốn có.
Có điều làm cho cô hơi khó hiểu chính là, tại sao cơ thể này từ lúc sinh ra đến giờ vẫn luôn nữ giả nam trang, ngoại trừ mẹ ruột của cô biết cô là cô gái ra, thì những người khác đều cho rằng cô là con trai.
Mà kinh mạch của cô cũng là bị mẹ ruột của mình phong ấn, rõ ràng lúc sinh ra chính là thiên phú dị bẩm, là một thiên tài tu luyện, lại không hiểu sao bị phong ấn kinh mạch.
Trong thế gia siêu cấp như Thiên gia này, năng lực càng cao thì càng được gia tộc coi trọng, tại sao mẹ của cơ thể này lại để cho con mình nữ giả nam trang, ẩn giấu phong mang, gánh cái danh công tử phế vật này mà sống chứ?
Nghĩ mãi không ra, Thiên Lạc hơi nheo mắt, nghĩ thầm cũng chỉ có tự mình đi tìm nguyên nhân.
Càng nghĩ càng thấy không có manh mối, giữa lúc Thiên Lạc đang trầm tư, cửa phòng bệnh bị một cước đá văng.
Mấy bóng người đi thẳng vào phòng bệnh, cầm đầu là một thiếu niên, một mái tóc màu đỏ rực rỡ đặc biệt làm người khác chú ý, hắn mặc đồng phục học sinh không quá chỉnh tề, nhưng có loại đẹp trai biếng nhác khác lạ.
Gương mặt tuấn mỹ nhìn qua chính là con lai cực phẩm, da thịt thiếu niên trắng nõn như là đồ sứ nhàn nhạt lóe lên ánh sáng lộng lẫy, nhìn qua như một yêu tinh đẹp đẽ sống động, thế nhưng cặp mắt màu lam đậm mỹ lệ kia lại đang âm trầm nhìn Thiên Lạc.
Thiếu niên trước mắt này, chính là em trai cùng cha khác mẹ của Thiên Lạc, Thiên Trạch Huân.
Trong ấn tượng, Thiên Trạch Huân hình như luôn rất chán ghét khinh bỉ mình, vì vậy, Thiên Lạc chỉ miễn cưỡng nhấc mí mắt, lúc nhìn người tới là Thiên Trạch Huân, liền nhắm chặt mắt lại.
Dù thế nào Thiên Trạch Huân này cũng sẽ không phải nghe nói mình bị đánh mà đến đây thăm mình.
"Thiên Lạc, đây là thái độ gì?"Thiên Trạch Huân nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Lạc, tức giận liền phun trào, đi vài bước đến trước mặt Thiên Lạc, xốc cổ áo cô lên.
"Còn mày lại là thái độ gì hả?" Thiên Lạc miễn cưỡng mở mắ, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Thiên Trạch Huân, "Không coi bề trên ra gì, đây là thái độ của mày đối với anh trai sao?"
Hít -
Vài tên nam sinh đi theo Thiên Trạch Huân cũng hít vào một hơi, nhìn Thiên Lạc không thể tin.
Tuy Thiên Trạch Huân này là con riêng, mà Thiên Lạc là cháu ruột đường hoàng của Thiên gia.
Thế nhưng Thiên Trạch Huân lại là người tài ba trong đám hậu bối của Thiên gia, cũng là học sinh tinh anh ở học viện Huyễn Vũ này, còn Thiên Lạc thì ngược lại, phế vật không thể tả, vô học.
Vì vậy mỗi lần Thiên Lạc nhìn thấy Thiên Trạch Huân, mãi mãi đều là một bộ dạng khúm núm, e ngại.
Hôm nay, phản ứng này vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Ngay cả Thiên Trạch Huân cũng bị ánh mắt đóng băng ba thước của Thiên Lạc làm cho sợ hết hồn, nghe Thiên Lạc nói như vậy, sắc mặt có chút không tự nhiên thoáng đỏ ửng.
"Khụ khụ... Nghe nói hôm nay mày hành hung Kỷ Uy? Hiện tại người ta đang nằm trong phòng cấp cứu kế bên mày." Không tự nhiên đưa mắt dời đi nơi khác, Thiên Trạch Huân nói.
Lúc vừa nhận được tin tức, cậu ta sợ hết hồn, lập tức chạy tới.