Nhà giam trước mắt là kiểu nhà giam rất hiện đại như một hòm thủy tinh rất lớn, từ xa nhìn lại có thể nhìn được bốn phía, ánh sáng ngời ngời, có thể nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của phạm nhân, tuyệt đối không để phạm nhân chạy thoát.
Đầu tiên là đi tới phòng quan sát 24 giờ, Thiên Lạc thoáng nhướng mày, nhìn người đàn ông lịch sự đang bị trói cả tay lẫn chân.
Vừa nhìn liền thấy bề ngoài là kiểu người vô hại, trung thực, nhưng dưới đáy mắt lại lóe lên sự cơ trí cùng ác độc, rõ ràng bên trong người này không hề đơn giản như bề ngoài.
Cũng là loại người bề ngoài vô tội, tâm tư thâm trầm, ngược lại càng thêm giảo hoạt.
Xác thật là một người khó đối phó.
Đã từng là chuyên gia tâm lí học tội phạm, Thiên Lạc chỉ là quan sát tướng mạo cùng hành động của người này là có thể phán đoán được, người trước mắt này khó đối phó đến mức nào.
Trong lòng cũng đã hiểu rõ, Thiên Lạc nhìn người đàn ông trước mắt, hai tròng mắt đen nhánh lộ ra sự cơ chí, “Không ai định nói cho tôi biết một chút thông tin của người đàn ông này sao?”
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cho dù là thẩm vấn phạm nhân cũng như vậy.
Toàn bộ phòng điều khiển đều là hơi thở lạnh thấu xương của quan quân, người bình thường căn bản không có cách nào ngăn cản sát khí trên người quan quân, nhưng Thiên Lạc chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại còn ngạo nghễ đặt câu hỏi.
Hoàn toàn là đứng ở địa vị cao, không có chút nào sợ hãi.
Quả nhiên là vật nhỏ thú vị.
Khóe miệng Cố Kinh Thế hiện ra một nụ cười tà mị lãnh khốc, rồi mới liếc nhìn thuộc hạ của mình.
Nhẹ nhàng gật đầu, sĩ quan phụ tá bên cạnh Cố Kinh Thế cũng là người đẹp trai cứng rắn, một đôi mắt màu nâu lộ ra ánh sáng sắc bén, “Hắn tên là Lý Nham, hai mươi tám tuổi, lúc trước vẫn luôn đảm nhiệm chức trợ lý của Thiếu tướng, chúng tôi đã thử dùng kĩ thuật thôi miên để tra khảo hắn, nhưng lại không có hiệu quả.”
“Kỹ thuật thôi miên chỉ có thể dùng với những người không có ý chí kiên định, trên thế giới này, người dám đắc tội Cố thiếu tướng thì tố chất tâm lý tất nhiên không bình thường, phương pháp này khẳng định vô dụng.” Thiên Lạc nhún nhún vai.
Bị Thiên Lạc nói một câu như vậy, quan quân ở đây đều trầm mặc.
Thiên Lạc đang nghi ngờ năng lực của bọn họ!
Nếu là cô thật sự có bản lĩnh nói ra thì bọn họ sẽ không để ý, nhưng Thiên Lạc chỉ là một học sinh chưa tốt nghiệp, cuồng vọng tự đại, căn bản không có tư cách nói chuyện như thế với bọn họ!
Nếu không phải Cố Kinh Thế có mệnh lệnh, nói sự việc lần này muốn giao cho Thiên Lạc xử lí, những quan quân ở đây sẽ không yên lặng như bây giờ.
Cho dù là hiện tại không trực tiếp mở miệng, nhưng trong ánh mắt đám quan quân đều có sự tức giận.
“Đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian, cậu nói xem mình có biện pháp gì.” Cố Kinh Thế ngồi ở một bên, tò mò hỏi.
“Chiến thuật tâm lý không được, liền trực tiếp ngược đãi thân thể.” Thiên Lạc cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp sảng khoái nói.
Còn tưởng rằng Thiên Lạc sẽ có bao nhiêu biện pháp ghê gớm, sĩ quan phụ tá hừ lạnh một tiếng, “Chúng tôi đều là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực chịu đựng tra khảo rất mạnh.”
Ý của sĩ quan phụ tá rất rõ ràng, biện pháp của Thiên Lạc vô dụng.
Không chỉ có sĩ quan phụ tá, những người khác cũng cảm thấy thế.
Một người chỉ biết nói bậy làm càn cũng chỉ đến thế thôi!
“Cũng chưa chắc đã như vậy, giúp tôi chuẩn bị mấy thứ, tôi sẽ biểu diễn miễn phí cho mấy người xem.”