Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 45: Huấn luyện cận chiến (4)




Cả người đau đớn vì bị người máy công kích tàn nhẫn, chỉ là cũng may Thiên Lạc đã thuận lợi thông qua bài kiểm tra.

Đau đớn khiến cô nhíu mày, Thiên Lạc hít sâu một hơi mới áp chế được cơn đau toàn thân, rồi lại nhìn về phía những người khác xung quanh.

Trong đó cũng có không ít người chiến thắng người máy, chỉ là cũng đều bị thương không ít.

Hít một hơi thật sâu, Thiên Lạc nhìn những người khác còn đang chiến đấu.

Rất nhanh đã hết giờ thi đấu, cuối cùng ban C chỉ có tổng cộng năm người có thể thuận lợi đánh thắng người máy.

Hiện tại mới chỉ bắt đầu huấn luyện, cho dù không đánh thắng người máy cũng sẽ không trực tiếp bị đào thải, mà chỉ bị trừ điểm, kế tiếp vẫn còn rất nhiều cơ hội để nâng cao điểm số, tất cả người của ban C đều không nhụt chí mà là cổ vũ lẫn nhau, rồi mới từng người về ký túc xá của mình.

Sau khi Thiên Lạc kết thúc huấn luyện liền muốn đi đến chỗ Cố Kinh Thế.

Ngoài ý muốn phát hiện Cố Kinh Thế đã đứng cách đó không xa chờ cô, Thiên Lạc thấy Cố Kinh Thế bước từng bước dài, rất nhanh đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Cảm giác bị áp bách cực kì mãnh liệt, Thiên Lạc cũng mang theo vài phần khẩn trương nhìn Cố Kinh Thế đứng trước mặt mình, “Cố thượng giáo, ánh mắt tôi rất tốt, anh không đứng gần tôi thì tôi cũng có thể thấy anh.”

“Hôm nay huấn luyện như thế nào.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc lại hỏi.

“Nơi này có rất nhiều thứ thú vị, tôi rất thích.” Thiên Lạc nghe xong Cố Kinh Thế nói xong, khóe môi cô liền nở nụ cười mê người, cười cười trả lời vấn đề của Cố Kinh Thế.

Nghe Thiên Lạc nói xong, đôi mắt Cố Kinh Thế phảng phất giống như sao trời, lộ ra ánh sáng cao thâm khó đoán, “Còn nhớ rõ việc lúc trước chúng ta bị ninja đuổi giết chứ.”

Đương nhiên nhớ rõ.

“Đó là Cố thiếu tướng bị ninja đuổi giết, tôi chỉ bị anh vạ lây mà thôi.” Thiên Lạc chớp chớp mắt, nói.

“Tuy rằng là bị liên lụy, chỉ là chuyện này cũng liên quan đến cậu, cậu không thể chỉ lo thân mình.” Cố Kinh Thế nói như thế, khóe miệng cũng bày ra một nụ cười tà mị, tầm mắt dừng ở trên người Thiên Lạc, “Hôm nay, tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu. Thật ra tôi đã tìm được nội gián rồi.”

Bình thường rất khó phát hiện nội gián ở bên cạnh mình, vậy mà Cố Kinh Thế lại tìm được rất nhanh, quả nhiên là người đàn ông đáng sợ.

Thiên Lạc nghĩ như thế, nghe Cố Kinh Thế lại nói tiếp, “Người kia là trợ lý trước của tôi, tôi đã bắt được hắn, nhưng người này rất kín miệng, tôi không hỏi được chút tin tức hữu dụng nào, đang muốn giao nhiệm vụ này cho cậu làm.”

Người đã tìm được, nếu muốn hỏi ra tin tức cũng không khó, chẳng qua, Cố Kinh Thế rất muốn nhìn xem Thiên Lạc sẽ dùng phương pháp gì để thẩm vấn phạm nhân.

Thẩm vấn phạm nhân thì phải tàn nhẫn độc ác, Cố Kinh Thế muốn nhìn một chút Thiên Lạc có thể đem đến cho anh một sự ngạc nhiên hay không.

Nghe Cố Kinh Thế nói xong, Thiên Lạc nghĩ nghĩ, cũng biết Cố Kinh Thế sẽ không cho cô cự tuyệt.

“Có thể, chúng ta đi thôi.” Cô cũng rất muốn nhìn xem người có thể làm nội gián ngay dưới mí mắt Cố Kinh Thế rốt cuộc là thần thánh phương nào.

“Bên này.” Cố Kinh Thế dẫn Thiên Lạc đi đến ngục giam điện tử của căn cứ ở dưới lòng đắt.

Các phòng giam của ngục giam điện tử đều được mở điện, cùng với các loại xiềng xích, theo dõi 24 tiếng một ngày, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng đừng nghĩ chạy thoát.