“Bất quá Cố thiếu tướng cũng không cần quá mức lo lắng, tôi đã dùng ngân châm phong bế huyệt vị của Thiên Lạc, ngăn chặn lực lượng hắc ám vốn đã ngo ngoe rục rịch trong cơ thể cô. Muộn nhất là buổi tối hôm nay Thiên Lạc sẽ tỉnh lại.” An Liệt Dặc thấy được Cố Kinh Thế có bao nhiêu để ý với Thiên Lạc, hai mắt sau cặp kính hiện lên một đạo dị quang thâm thúy, lướt qua rồi biến mất.
“Đây không phải kế lâu dài.” Cố Kinh Thế trầm giọng nói.
“Đúng vậy, biện pháp giải quyết hoàn mỹ nhất chính là cởi bỏ phong ấn hồn tuyền của Thiên Lạc.” An Liệt Dặc nói, lấy ra ngân châm cùng cồn trong hộp y tế mang theo, “Cố thiếu tướng, tôi đề nghị chuyện thể chất Thiên Lạc là hắc ám thuộc tính càng ít người biết càng tốt, nếu truyền ra, Thiên Lạc sẽ lâm vào cực đại nguy hiểm. Hơn nữa, người có loại thể chất này đều là đối tượng các thế lực lớn muốn cướp đoạt, hoài bích có tội chính là đạo lý này[1].”
[1] Trích từ câu "Thất phu vô tội, hoài bích có tội.", ý chỉ người không biết gì không có tội, chì vì có bảo ngọc mà có tội.
Cầm ngân châm đi đến bên cạnh Thiên Lạc, hắn nói tiếp, “Hiện tại tôi muốn thi châm, Cố thiếu tướng kiên nhẫn chờ một lát.”
Cố Kinh Thế không nói gì, chỉ đứng ở mép giường, dùng con ngươi thâm thúy nhìn chăm chú vào Thiên Lạc, ánh mắt ôn nhu.
Thiên Lạc thế nhưng là hắc ám thể chất, trách không được thiên phú cô cao như thế.
Nhưng Cố Kinh Thế lại tình nguyện muốn Thiên Lạc chỉ là người thường, mặt trái của hắc ám thể chất ảnh hưởng quá lớn, anh không hy vọng lưng Thiên Lạc đeo quá nhiều.
Hiện tại sự thật đã không còn cách nào xoay chuyển, như vậy anh chỉ có thể toàn lực che chở cho Thiên Lạc một phần an ổn.
Thủ pháp thi châm của An Liệt Dặc rất thành thạo, chỉ dùng không đến năm phút đồng hồ đã châm xong.
Sau đó An Liệt Dặc bắt mạch lại cho Thiên Lạc.
Không có gì bất ngờ xảy ra, mạch tượng quả thực khôi phục bình thường.
Nhẹ nhàng thở phào, An Liệt Dặc khẽ cong môi mỏng hồng nhạt, “Thiên Lạc tạm thời không có việc gì. Cố thiếu tướng, cậu không cần cảm tạ tôi.”
Cố Kinh Thế không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn An Liệt Dặc, trực giác của anh nói rằng An Liệt Dặc còn chưa nói hết chuyện.
Ý cười nơi khóe môi tràn ngập vài phần tà khí, An Liệt Dặc nhìn Thiên Lạc, “Thiên Lạc rất thú vị, tôi cảm thấy làm bằng hữu với cô ấy sẽ là một chuyện thú vị. Đối với bằng hữu, từ trước đến nay tôi không cần thù lao.”
Dứt lời, không khí trong phòng bệnh chợt trở nên đông lạnh.
Cố Kinh Thế quét ánh mắt lạnh băng về phía An Liệt Dặc, mặt vô cảm, lạnh giọng nói, “Thiên Lạc không phải người cậu có thể đánh chú ý. An quân y, nếu tôi có thể đưa câu từ nơi đó ra, tự nhiên cũng có thể đưa cậu trở về.”
Có lẽ người khác kiêng kị An gia, nhưng Cố Kinh Thế anh không sợ.
Một phần tử nguy hiểm như An Liệt Dặc, anh không cho phép để hắn đánh bất kì chủ ý gì lên Lạc.
Vì bảo vệ Thiên Lạc, anh có thể là địch với bất kì ai, không chút nào sợ hãi!
“Cố thiếu tướng, ngài đang khẩn trương cái gì?” Khóe môi An Liệt Dặc vẫn khéo léo mỉm cười ưu nhã, hắn chậm rãi đứng dậy, đưa tầm mắt đối diện với Cố Kinh Thế.
Hai ánh mắt đối nhau giữa không trung, không ai nhường ai, thầm phân cao thấp.
“Thiên Lạc là nữ sinh, hơn nữa vẫn còn độc thân. Tôi cũng có quyền theo đuổi cô ấy. Cô ấy, cũng không phải vật riêng của Cố thiếu tướng.” Dưới ánh mắt lạnh băng của Cố Kinh Thế, An Liệt Dặc tiếp tục không sợ chết nói.
Phanh 一一
Cố Kinh Thế đấm một quyền lên mặt An Liệt Dặc.
An Liệt Dặc bị một quyền này đánh trúng? mặt ngã về một bên, mắt kính cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Khóe môi tràn ra một dòng máu tươi, An Liệt Dặc quay mặt lại, dùng tay quệt đi máu tươi nơi khóe môi, bỗng nhiên nở nụ cười.