Lúc này tên cầm đầu đang gắt gao ấn bả vai Đoan Mộc tiêu Tiêu, không chịu buông tay.
Thiên Trạch Huân chạy đến thấy một màn này, khí huyết liền dâng lên.
Anh ta vừa mới xông lên, liền có một hàn quang lóe lên, một con dao phóng đến tay của tên đó.
Đúng là Thiên Lạc ra tay.
Tên đầu trọc cũng là người biết võ, mắt thấy có dao phóng về phía mình liền buông tay lắc mình trốn đi.
Thiên Trạch Huân thừa lúc túm Đoan Mộc Tiêu tiêu kéo vào ngực mình.
Đột nhiên không kịp phòng bị đã té vào cái ôm ấm áp, mùi hương cơ thể của Thiên Trạch Huân chui vào hô hấp của Đoan Mộc Tiêu Tiêu, khiến cô nháy mắt hoảng hốt.
Rất nhanh cô liền khôi phục lại, cũng không giảy dụa khỏi người anh.
Vừa rồi, cô quả thực bị tên hung ác kia dọa sợ rồi.
Dị năng của cô không có tác dụng với tên kia, mắt nhìn thấy tay tên kia đặt trên vai cô vô cùng ghê tởm cho nên dưới tình huống cấp bách mới hét lên.
Bây giờ có Trạch Huân ở đây cô liền không còn gì sợ hãi.
An phận làm cô gái nhỏ nép vào trong ngực Trạch Huân.
“Không bị thương chứ?” Thiên Trạch Huân ôn nhu hỏi, lại âm lãnh nhìn về mấy tên kia, sát khí ẩn ẩn chuyển động.
“Em không sao.” Đoan Mộc Tiêu Tiêu ôn nhu đáp.
Biết Đoan Mộc Tiêu tiêu chỉ bị kinh sợ, Thiên Trạch Huân vỗ vỗ vai cô, “Em về phòng chờ đi.” Đoan Mộc Tiêu Tiêu không đánh nhau, biết mình ở đây cũng vô dụng liền ngoan ngoãn gật đầu, đi về phía phòng bao.
Thiên Lạc cùng thiên Trạch Huân đi tới tên đầu troc, sau lưng chính là Cao Nham, Lê Lê An, Bắc Cẩm, Trầm Liên y.
“Tiểu tử thúi, vừa rồi chính là mày ra tay với đại ca?” tên đầu trọc hung ác hìn Thiên Lạc, vừa mở miệng mùi rượu nồng nặc đã bay đến.
Chán ghét nhíu mày, Thiên Lạc lạnh lùng nhìn tên đó.
Cô nhớ đã gặp những tên này. Nhưng mà rất hiển nhiên, mấy tên đó không nhận ra bọn họ là binh đoàn Thú Nha.
Tên đầu trọc xưng hô kiêu ngạo với Thiên Lạc lập tức khiến mấy người sau lưng thiên Lạc bất mãn.
Bây Giờ Thiê Lạc đối với họ là tín ngưỡng.
Mà tín ngưỡng thì không thể để bị vũ nhục.
“Tên lắm chuyện, mày gọi là tiểu tử thúi!” Lê Lê An cầm gậy bằng kim loại trong tay chỉ về tên kia đầy tức giận.
Tên đầu trọc nhìn qua liền khinh thường, tiểu loli như vậy hắn đúng mới thấy lần đầu.
Nghĩ như thế trong lúc lơ đãng nhìn sang Trầm Liên Y liền không dời đi.
Gợi cảm trời sinh như Trầm Liên y tên này mới nhìn thấy lần đầu liền không ngừng chảy nước miếng.
“nếu như hai vị mỹ nữ này chịu bồi chúng ta uống rượu, hôm nay liền không so đo với các người nữa. Các người có thể thăm dò danh tiếng của ta, ta Hồ Kim….” Hồ Kim còn chưa nói xong, đã có một thân ảnh thon dài đánh đến chỗ hắn.