Nước chanh tươi, bánh mì nướng, trứng rán, sandwich, thậm chí còn có bò bít tế, tất cả đặt chỉnh tề ở trên bàn cơm trình bày rất đẹp mắt chắc là ăn rất ngon.
Không thể tưởng tượng Cố Kinh Thế lại nấu ăn được như vậy.
Lần này khiến cho Thiên Lạc có suy nghĩ khác về Cố Kinh Thế.
Cô vẫn nghĩ CỐ Kinh Thế sẽ không làm những việc vặt này tát cả đã có người hâu lo.
Bây giờ Thiên Lạc cảm giác không có gì CỐ Kinh Thế không làm được.
Bưng mân hoa quả vừa cắt xong lên, Cô Kinh Thế đặt lên bàn ăn, nhìn Thiên Lạc một cái, “Sao còn chưa ngổi xuống?”
Hồi phục tinh thần, Thiên Lạc kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
“Cố thiếu tướng không nghĩ đến anh còn biết nấu cơm.” Khi Thiên Lạc nói xong liền có chút chột dạ.
Nghĩ lại thức ăn cô nấu cùng với mỹ thực trước mắt hiển nhiên cô nấu nướng thất bại.
“Chuyện cậu không nghĩ đến còn rất nhiều, sau này từ từ cậu sẽ phát hiện ra.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc một cái ý vị nói.
Bị anh nhìn khiêu khích như vậy, trong đầu Thiên Lạc không tự chủ nghĩ đến cảnh mơ tối hôm qua.
Nháy mắt khuôn mắt liền đỏ ửng, cô có chút hoảng loạn mắt nhìn về nơi khác.
Mẫn cảm nhận ra Thiên Lạc khác thường, trong mắt Cố Kinh Thế xẹt qua tia sáng.
“Thiên Lạc, cậu thẹn thùng.” Anh dùng giọng điệu khẳng định nói.
“Tôi không có.’ Thiên Lạc phủ nhận, nỗ lực bỏ qua cảm giác nóng bỏng từ tai truyền đến.
“Vậy sao cậu không dám nhìn tôi.” Cố Kinh Thế nói.
“tôi không có.” Vẫn phủ nhận, Thiên Lạc nói theo bản năng nhìn ly nước chanh trước mắt, vẫn không nhìn Cố Kinh Thế.
Nhìn biểu hiện của Thiehen Lạc, khóe mắt Cố Kinh Thế híp lại.
Anh có thể xác định phản ứng này của Thiên Lạc chính là thẹn thùng.
Trong lòng liền tò mò, anh rốt cuộc cái gì cũng không làm tại sao cậu ta lại thẹn thùng?
“ăn cơm đi.” Thiên Lạc không đợi Cố Kinh Thế mở miệng dò hỏi liền nói.
“Nghe nói cậu lập binh đoàn đánh thuê.” Cố Kinh thế thấy Thiên Lạc không muốn nhiều lời cũng không ép hỏi, mà đổi đè tài.
“Đúng vậy.” Thiên Lạc thoải mái nhận. cũng không phải chuyện không ra gì mà phủ nhận.
“Ngày hôm qua cậu đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ sát thủ K là binh đoàn cậu nhận sao?” Dùng dao cắt bít tết, Cố Kinh Thế thanh đạm hỏi.
Chuyện đó Thiên Lạc không nói với anh, hoàn toàn là nghe người khác nói lại.
Anh cũng không phái người đi theo Thiên Lạc, chỉ là thủ hạ của anh thấy Thiên Lạc có hướng đi mới đều báo cáo lại cho anh.
Đại khái người khác cũng nhìn ra anh đối xử với Thiên Lạc khác đi.
“Ừ, nhiệm vụ sát thủ K là binh đoàn tôi nhận, thành công hoàn thành.: Thiên Lạc nhàn nhạt trả lời.
Nói đến sát thủ K, Thiên Lạc ngước lên nhìn CỐ Kinh Thế, “Thân phận của sát thủ K chắc hẳn anh cũng biết đi?”
Cô cảm thấy tính cách giảo hoạt của Cố Kình Thế, bối cảnh của sát thủ K sao có thể qua được cơ sở ngầm của anh.
“BIết, lá gan của cậu quả thực rất lớn.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, cho một ánh mắt tán thưởng.