Nhìn Thiên Dư Phong nói xong một câu như thế sau đó lộ ra nụ cười với mình, trong lòng Thiên Lạc rất băn khoăn.
Chuyện như vậy, đã đồng ý người khác đương nhiên không tiện rút lại, Thiên Dư Phong lại vẫn là tôn trọng cảm nhận của cô hơn, làm trong lòng Thiên Lạc rất cảm động cảm kích.
"Không sao đâu ông nội, vậy con cùng đi với ông nội." Thiên Lạc không đành lòng nhìn Thiên Dư Phong bị làm khó dễ, trong lòng nghĩ, Cố gia nhiều khách khứa như vậy, đến lúc đó cô tìm một góc trốn đi, khẳng định không ai nhìn thấy cô.
"Nếu đại ca và ông nội đều đi, vậy con cũng đi theo." Thiên Trạch Huân cũng đồng ý.
"được được, vậy thì hai người các con cùng đi theo ông, vừa vặn ba ba các con hai người bọn họ đều đi ra ngoài, có các con đi cùng, cũng tốt hơn ông già này đi một mình." Thiên Dư Phong từ trước đến giờ mạnh mẽ vang dội, có điều nhìn thấy đời cháu mình, vẫn hy vọng có thể ở chung với các con cháu chắt.
Nghe xong Thiên Dư Phong, may là vừa nãy Thiên Lạc đồng ý sẽ đi, nếu không, để Thiên Dư Phong đi một mình, cô vẫn đúng là không đành lòng.
Tiếp tục ăn cơm, Thiên Lạc ăn cơm xong, lại hàn huyên tán gẫu với Thiên Dư Phong, chờ đến tối mới trở về.
Đi trong vườn hoa, Thiên Lạc bất ngờ nhìn thấy Thiên Dung Thiên cả ngày đều chưa từng xuất hiện.
"Ba, ba đã về." Nhìn Thiên Dung Thiên, Thiên Lạc lập tức hỏi thăm Thiên Dung Thiên một chút.
"Ừm." Nhìn Thiên Lạc, tầm mắt Thiên Dung Thiên hoàn toàn không có ý định dời ra chỗ khác, cặp mắt kia trừng trừng nhìn xem Thiên Lạc, "Trễ như vậy rồi đừng đi lang thang bên ngoài, về nghỉ ngơi đi."
Nhìn Thiên Dung Thiên nói xong một câu như thế nói sau liền trực tiếp rời khỏi, Thiên Lạc nhìn bóng lưng Thiên Dung Thiên rời khỏi, đưa tay sờ sờ mũi, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thiên Dung Thiên cũng không phải ngày đầu tiên lạnh nhạt như thế với Thiên Lạc, Thiên Lạc cũng quen thuộc.
Thiên Dung Thiên quả thực lại như trời sinh không có cảm tình, đối xử với ai cũng là bình thản như vậy.
Kỳ thực cũng không phải cố ý muốn lạnh nhạt với Thiên Dung Thiên như thế, chỉ là Thiên Dung Thiên đều là làm Thiên Lạc không khỏi có một loại cảm giác lạnh nhạt, giống như ngăn cách vô hình, làm Thiên Lạc không cách nào đối xử như với Thiên Dư Phong, làm nũng với Thiên Dung Thiên.
Nghĩ đến đây, Thiên Lạc cũng là trở lại phòng của mình.
.........
Ngày mừng thọ Cố lão gia, Cố Ngạo Hải.
Trạch lớn của Cố gia đặc biệt trang trọng xa hoa, hôm nay là ngày mừng thọ Cố Ngạo Hải, danh môn vọng tộc đều mang theo đủ loại lễ vật đắt giá đến tặng cho Cố Ngạo Hải.
Cố gia là thế gia quân sự, Cố lão gia đã từng cũng là người đứng đầu quân khu, hiện tại cho dù xuất ngũ, ở quân khu vẫn có rất nhiều người đều rất kính nể ông, thêm vào cha Cố Minh Kiệt của Cố Kinh Thế, còn có Cố Kinh Thế đều là quan quân đương nhiệm số một số hai của quân khu, vì vậy Cố gia cũng vẫn luôn nằm trong trạng thái sừng sững không ngã.
Không chỉ có rất nhiều người đều đến Cố gia nịnh bợ.
Rượu và thức ăn trong bữa tiệc, đều là tốt nhất, nam nam nữ nữ mặc quần áo xa hoa đều là bắt chuyện lẫn nhau, bầu không khí có vẻ cực kỳ hòa hợp.
Trốn ở khúc quanh không có người, Thiên Lạc bình tĩnh nhấp một miếng ly rượu đỏ trong tay.
Mặc một thân âu phục màu lam đậm, tóc Thiên Lạc vốn mang theo vài phần ngổn ngang rối loạn được chải chuốt rất gọn gang hợp quy tắc, một đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng lung linh, khóe miệng mang theo nụ cười, cho dù cố ý đứng trong góc không để cho người chú ý, lại vẫn dẫn tới không ít thiếu nữ tuổi thanh xuân liên tiếp nhìn hướng bên này.