“Yên tâm, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ được như thế này.” Thiên Lạc tự tin cong cong khóe môi.
“Anh Lạc nói đúng, tôi biết đi theo anh Lạc sẽ có thịt ăn mà.” Hai người cười cười đi vào ký túc xá, tìm được phòng Thiên Trạch Huân, gõ gõ cửa phòng.
Thiên Trạch Huân ra mở cửa rất nhanh, hắn ăn mặc bình thường áo sơmi quần dài, nhưng không có cảm giác lôi thôi, ngược lại có cảm giác lười biếng tùy ý.
Tóc Thiên Trạch Huân màu đỏ, mắt màu xanh thẳm như đá quý, nhìn thấy Thiên Lạc, vẻ mặt kinh ngạc “Anh? Sao anh lại tới đây?”
Từ sau đại hội gia tộc, Thiên Trạch Huân không gặp Thiên Lạc.
Thiên Lạc nhìn em trai, trong lòng thấp thỏm.
Thiên Trạch Huân là người duy nhất có thể giúp cô, nhưng Thiên Lạc không biết đứa em trai này rốt cuộc có chịu giúp cô hay không.
Rốt cuộc, Thiên Trạch Huân cũng không thân thiế với cô.
“Có rảnh không, giúp anh một chút.” Thiên Lạc nhìn Thiên Trạch Huân nói.
“Vào đi.” Thiên Trạch Huân mở rộng cửa không chút do dự.
Đi vào trong phòng, Thiên Lạc nhìn khắp phòng Thiên Trạch Huân.
Rất đơn giản, phòng Thiên Trạch Huân rất sạch sẽ, gọn gàng.
“Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?” Thiên Trạch Huân nhìn Thiên Lạc, hỏi.
“Anh muốn em giúp anh điều ra tư liệu về đảo Cô Lang.” Đặt bản đồ ở trước mặt Trạch Huân, Thiên Lạc nói “Vốn dĩ anh đã nhờ Cao Nham giúp, nhưng virus đã xâm nhập vào máy tính Nham, hắn nói chỉ có em thể giúp anh tìm được.”
Thiên Trạch Huân nhìn chằm chằm bản đồ “Bị virus xâm nhập, thì có lẽ là trang web đặc thù? Nước S hình như không có nơi như thế này.”
“Đúng vậy, vì trên bản đồ không có, cho nên chúng tôi cũng không biết làm sao, Thiên Trạch Huân, cạu và anh Lạc không phải anh em sao, có thể giupsp đỡ hay không?” Tính tình Bắc Cẩm từ trước đến nay luôn cao ngạo, nhưng vì Thiên Lạc, vẫn rất khách khí đối với Thiên Trạch Huân.
“Bị che dấu, khẳng định là nơi cất giấu bí mật không thể cho ai biết, anh, anh làm khó em rồi.” Thiên Trạch Huân nhìn Thiên Lạc, chậm rãi nói.
“Em cũng tra không được sao?” Thiên Lạc nhíu mày.
“Nếu là người khác, em sẽ không làm, nhưng nếu la anh, thì sẽ khác.” Thiên Trạch Huân cầm bản đồ, đứng dậy, nhìn Thiên Lạc, khóe miệng tươi cười, không do dự mà đồng ý “Nhớ mời em ăn bữa cơm.”
“Được, em muốn ăn gì cũng được.” Thiên Lạc và Bắc Cẩm đi theo Thiên Trạch Huân, bị vô số màn hình trong căn phòng nhỏ làm hoa mắt.
Vô số màn hình rắc rối phức tạp, dây điện che kín mặt đất, làm Thiên Lạc và Bắc Cẩm chỉ dám đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích, sợ chạm vào dây điện, làm hỏng mọi thứ.
Thiên Trạch Huân ngồi trước đống màn hình đó.