Hoài nghi nhìn Lộ Trạch Tây ở trước mặt, Thiên Lạc rất nhanh đã ý thức được tên Lộ Trạch Tây này đang nghiêm túc.
Hoàn toàn không hề có ý định bông đùa, cả người tên Lộ Trạch Tây này rõ ràng đều thể hiện ra vô cùng bình tĩnh, vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên không phải đang nói đùa.
Đáy mắt tăng thêm vài phần kinh ngạc, nhìn Lộ Trạch Tây, trong lòng nghĩ tên đàn ông này quả nhiên giống như trong truyền thuyết đã nói vậy, không, có lẽ là so với truyền thuyết còn khoa trương hơn, chính là một tên ngốc không hành sự theo lẽ thường tình.
Nói trắng ra, chính là một kẻ tâm thần muốn làm gì thì làm nấy.
Có điều, Lộ Trạch Tây nói lời này có lợi đối với Thiên Lạc, Thiên Lạc cũng không so đo với Lộ Trạch Tây nữa.
Mà những tên xã hội đen Mafia sau lưng Lộ Trạch Tây, nghe thấy lời của boss nhà mình, từng người một đều lộ ra biểu cảm kinh hãi.
Đây là tình huống gì, lão đại của bọn họ đánh nhau từ trước đến nay đều không quan tâm đến mạng sống, đều không chịu thua, lại có thể chủ động nhận thua!
Trời ạ, có phải trời sắp mưa đỏ rồi không!
Cho dù bị cởi găng tay sẽ có chút bất lợi đối với boss bọn họ, nhưng mà, cũng không đến nỗi phải nhận thua chứ!
Từng người một điều ngạc nhiên tròn mắt, những tên Mafia này đều lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Trong lòng ngầm có chút không vui, Thiên Lạc nhìn tên Lộ Trạch Tây này, nhưng lại không nhìn ra từ đáy mắt của Lộ Trạch Tây, có bất kỳ xem thường nào đối với cô, chỉ có sự hứng thú nồng đậm.
Giống như đã phát hiện một đồ vật thú vị, ánh mắt tràn đầy sự hào hứng.
Điều này ngược lại khiến Thiên Lạc không vui.
"Nếu đã như vậy, anh cũng đừng đi theo tôi nữa." Ném găng tay trong tay của mình cho Lộ Trạch Tây, Thiên Lạc cũng nghiến răng, không nói một lời, chỉnh lại các khớp xương của mình vào vị trí cũ.
Bên này, Lộ Trạch Tây cũng lấy về được găng tay, đeo lại vào tay trái, từ đầu đến cuối không để lộ ra lưng bàn tay bên trái của anh ta.
"Giúp tôi nói với thiếu niên kia, tôi sẽ bắt anh ta phải trả giá." Nhìn Thiên Lạc quay người muốn đi, khoé môi Lộ Trạch Tây khôi phục lại nụ cười lạnh lùng cuồng dã.
Nghe thấy tiếng cười của Lộ Trạch Tây, Thiên Lạc chỉ quay đầu nhìn Lộ Trạch Tây một cái, đã trực tiếp rời đi.
Trong lòng cũng biết tên Lộ Trạch Tây này là một tên quái thai, Thiên Lạc đi cả buổi trên đường, xác định bản thân không bị theo dõi, tùy tiện tìm một quán rượu thay bộ đồ, khôi phục lại dáng vẻ thiếu niên.
Trở về tầng lầu của ký túc xá, Thiên Lạc không trở về phòng của mình, mà là đi tìm Bắc Cẩm và Cao Nham.
Gõ cửa phòng, Thiên Lạc rất nhanh đã nhìn thấy cửa phòng trước mắt được mở ra.
"Anh Lạc, sao anh lại đến đây?" Bắc Cẩm hoàn toàn là dáng vẻ vừa mới tắm rửa xong, mái tóc màu vàng kim vẫn còn thấm nước, cả người Bắc Cẩm được bọc bởi một chiếc khăn tắm, để lộ da thịt màu đồng cổ, cơ bắp săn chắc cùng với tướng mạo anh tuấn bức người, vô cùng nam tính.
Tùy tiện dùng chiếc khăn lông lau nước, Bắc Cẩm rất ngạc nhiên nhìn Thiên Lạc.
"Sao anh lại mặc như thế này ra mở cửa? Cút vào trong thay đồ." Đá một cái vào chân của Bắc Cẩm, Thiên Lạc cũng theo đó mà lách vào trong phòng.
"Anh Lạc, sao anh vừa qua đây đã ngược đãi tôi." Bắc Cẩm nói xong, ngoan ngoãn đi khoác áo choàng tắm.
Cao Nham ở bên kia cũng để lộ nửa thân trên, ngồi trước ba màn hình, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím, tốc độ vô cùng nhanh.
Những tên đàn ông này bị bệnh gì thế, đều không thích mặc đồ?
Chun chun mũi, Thiên Lạc nhìn xung quanh, phát hiện ký túc xá bừa bộn một chút, có điều vẫn xem là có thể chấp nhận được.