Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 188: Gặp lại Lộ Trạch Tây (3)




Lộ Trạch Tây nhìn Thiên Lạc, Thiên Lạc nhìn lại Lộ Trạch Tây, tầm nhìn của hai người không hề tránh né.

Nhìn thẳng vào Lộ Trạch Tây, môi hồng của Thiên Lạc cong lên, để lộ ra nụ cười mị hoặc, nhìn đến bất kỳ đàn ông nào đều rung động.

Con ngươi tối đen sáng lấp lánh, ánh mắt Lộ Trạch Tây từ từ sâu thêm, ở bên này Thiên Lạc lại không hề nương tình, nhấc chân lên đạp vào đôi giày bóng loáng của Lộ Trạch Tây, gót giày cao gót vừa dài vừa mảnh, đạp mạnh lên lưng bàn chân của Lộ Trạch Tây!

Sức lực của Thiên Lạc không giống với người bình thường, Lộ Trạch Tây chợt cau mày lại, Thiên Lạc cũng thu tay về, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Lộ Trạch Tây.

Ánh mắt toả ra hàn quang gian xảo, Thiên Lạc lần nữa xông về phía Lộ Trạch Tây!

Đôi mắt màu trà ẩn hiện sát quang cuồng ngạo, bàn tay của Lộ Trạch Tây đánh về phía Thiên Lạc!

Tốc độ của Lộ Trạch Tây cực kỳ nhanh, lúc Thiên Lạc định thần lại, Lộ Trạch Tây đã đến trước mặt cô!

Tên nhóc này, tốc độ nhanh thật!

Nghĩ như thế, Thiên Lạc cũng đấm đi, đập vào lòng bàn tay của Lộ Trạch Tây!

Nhưng mà, Lộ Trạch Tây lại hoàn toàn không hề bị một đấm của Thiên Lạc ảnh hưởng đến, hàn quang ở đáy mắt từ từ ngưng tụ lại, trực tiếp vòng tay bắt lấy cú đấm của Thiên Lạc, dùng lực mà kéo!

Khớp xương phát ra tiếng động, Thiên Lạc chỉ cảm thấy một trận đau đớn rất nhanh đã ập đến, đau đến trên trán của Thiên Lạc cũng theo đó mà toát ra mồ hôi lạnh.

Mà ở bên này, Lộ Trạch Tây cũng đã buông Thiên Lạc ra, tiến về trước một bước, trực tiếp bấm vào cổ của Thiên Lạc.

Sức của Lộ Trạch Tây rất lớn, khiến cho Thiên Lạc không kìm được mà sinh ra cảm giác cổ của mình bị bóp nát!

"Cô thua rồi." Trong giọng nói của Lộ Trạch Tây mang theo vài phần lãnh khốc, khoé môi cũng cong lên nụ cười điên cuồng ngang ngược, "Hiện tại, nói cho tôi biết, người thanh niên cứu người trước đây đang ở đâu."

"Nếu như anh nghĩ là mình thắng, vậy thì có thể là anh sai lầm rồi!" Một cánh tay của Thiên Lạc bị trật khớp, cơn đau ập đến, đáy mắt của Thiên Lạc lại không hề nhận thua, lạnh lùng bất khuất nhướng mày, giơ một cánh tay khác ra, bắt lấy ngón tay của Lộ Trạch Tây, dùng sức bẻ ngược!

Cơn đau truyền đến, gương mặt Lộ Trạch Tây không dao động nhưng trên tay lại giảm lực.

"Khục khục khục!" Giãy giụa khỏi sự kìm kẹp của Lộ Trạch Tây, Thiên Lạc ho mạnh hai tiếng, trên tay vừa dùng lực, lại có thể như vậy mà trực tiếp cởi bỏ găng tay của Lộ Trạch Tây.

Vừa nãy lúc giao đấu với Thiên Lạc, Lộ Trạch Tây đều có thể duy trì sự lạnh lùng bình tĩnh tuyệt đối, ngay lúc này bị Thiên Lạc cởi bỏ găng tay bên trái, nụ cười trên khóe môi của Lộ Trạch Tây biến mất, sắc mặt cũng theo đó mà bắt đầu âm u.

Rất nhanh che lại lưng bàn tay bên trái của mình, Lộ Trạch Tây nhìn Thiên Lạc.

Thậm chí còn không điều chỉnh lại hơi thở của mình, lúc này giống như một sư tử cái đang nổi giận, bay lên đá một cước về phía đầu của Lộ Trạch Tây.

Rõ ràng thực lực yếu hơn Lộ Trạch Tây, khí thế của Thiên Lạc lại hoàn toàn không thua kém, quả thật giống như muốn chết, cũng nhất định sẽ mang theo Lộ Trạch Tây!

Cay độc lại không nhận thua, quả thật rất thú vị.

Lộ Trạch Tây thu tay của mình lại, chầm chậm nói, "Cuộc thi đấu lần này xem như cô thắng, tôi thả cô đi."

Cú đá vốn dĩ sắp vào đầu của Lộ Trạch Tây chợt dừng lại, Thiên Lạc duy trì động tác đá, nhướng mày, "Anh chịu thua?"

"Tôi chịu thua." Không ngượng ngùng không ra vẻ, Lộ Trạch Tây điềm nhiên nhìn Thiên Lạc.